Sự thật chính là như vậy. Sau khi tới Thiên Cừ, Tống Tiềm Cơ chỉ nói với hắn chuyện cây cỏ trong ruộng, chuyện thời tiết ngày mai, sắp xếp từng việc cụ thể một chứ chưa từng nói gì đến lý tưởng, quan điểm.
Chỉ có một lần duy nhất, gần sát với việc truyền đạo nhất, là khi Tống Tiềm Cơ cởi bỏ hiểu lầm của hắn đối với kênh đào hình chữ Tống.
“Nếu Thiên Cừ chẳng có gì cả, tên của ta lẻ loi viết giữa thiên địa thì có ý nghĩa gì nữa?”
Thanh âm kia còn khổ tâm khuyên bảo:
“Từ xưa đến nay, con đường thành tiên chỉ có một, đâu ra con đường thứ ba chứ? Gia tộc đã trải sẵn đường cho con, đảm bảo con muốn gì có nấy, thuận buồm xuôi gió…”
Vệ Bình đáp:
“Ta đi trên con đường đã trải sẵn, cho dù làm đến mức tốt nhất thì lại thế nào, chẳng phải cũng chỉ là Tử Dạ Văn Thù thứ hai sao. Lễ pháp, quy tắc của Tử Dạ Văn Thù chỉ có thể trị Thanh Nhai, các ngươi nếu thích, chi bằng đón hắn về đi”
Một thanh âm khác càng nghiêm khắc hơn:
“Vệ Chân Ngọc, trong tộc dung túng con, để con mai danh ẩn tích, ở bên ngoài du ngoạn là vì quý trọng nhân tài, không phải để con quên đi gốc rễ, khi sư diệt tổ như vậy!”
Vệ Bình vẫn nhắm mắt:
“Ha, bá phụ cũng tới à, lần tới có phải tới lượt lão tổ tông tự mình tới mời ta không?”
Thanh âm kia càng phẫn nộ hơn:
“Trước kia thì thôi đi, nay chuyện ở Hoa Vi Tông có thay đổi, không cho phép con tuỳ hứng như vậy nữa! Việc liên hôn nếu con chịu đi, nào đến mức biến thành cục diện như lúc này. Việc này là do con mà ra!”
Trên Thệ Thuỷ Kiều, Vệ Gia triệt để xé rách da mặt với Tống Tiềm Cơ và Hoa Vi Tông.
Cho dù Tống Tiềm Cơ nguyện ý đứng trước cửa Càn Khôn Điện hô lớn hắn không ghi thù, không báo thù thì cũng không ai tin tưởng hắn.
Vệ Gia lần này tới thuyết phục Vệ Chân Ngọc, cũng đã chuẩn bị hai phương án.
Nếu có thể thuyết phục Vệ Bình, vậy đương nhiên sẽ đón hắn về gia tộc, dốc hết vốn liếng mà bồi dưỡng hắn trở thành thiếu chủ.
Nhưng nếu Vệ Bình mềm cứng đều không ăn, một mực muốn trung thành với Tống Tiềm Cơ, thì đương nhiên không còn tác dụng gì với gia tộc, hắn càng tung hoành thì càng là tai hoạ.
Chi bằng đánh ngất hắn, sử dụng ‘khống tâm cổ’. Bình thường không nhìn ra có gì khác thường, nhưng một thời khắc nào đấy lại có thể khống chế tâm thần hắn.
Một cây gai độc đâm sâu xuống, chỉ cần kịp thời phát động, không chỉ có thể đòi mạng Tống Tiềm Cơ mà còn khiến Thiên Cừ đại loạn, để gia tộc nhân lúc loạn lạc mà xông vào.
Hai thanh âm này đến từ hai hướng trước sau khác nhau. Càng nhiều tiếng bước chân ép đến gần, từ tứ diện bát phương tụ đến.
Đôi tai Vệ Bình khẽ động, mười tu sĩ Kim Đan, sáu tu sĩ Nguyên Anh. Khó giải quyết đây.
Hắn nhìn tứ phía, chướng khí màu đỏ đậm mênh mông khắp nơi, cuộc đàm phán lâm vào tử cục.
“Ta vốn muốn nói chuyện tử tế, ta cũng đã tận lực rồi. Nếu đã như vậy…”
Vệ Bình đột nhiên mở mắt, trong mắt loé ra tia sáng sắc bén.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Vậy mọi người đều đừng ăn cơm tối nữa”
Thiếu niên đập mạnh vào thân cây, thây cây rung chuyển, chất lỏng lạnh lẽo tựa như hạt mưa rơi xuống.
Đồng thời một kiếm cắm vào mặt đất đang được bao phủ bởi một lớp lá dày.
Lá rụng bay lên, phát ra tiếng xào xạc, tựa như ngàn vạn con ve sầu cùng vỗ cánh.
Địa long xoay người, mặt đất nhanh chóng sụp đổ. ‘Mưa’ trên trời hễ chạm vào vật nào là có khói bay lên, phát ra thanh âm ăn mòn da.
Tứ phía kinh hô, binh hoang mã loạn.
“Đây là bẫy rập ta thiết kế cải tiến cho đội săn bắn, kết hợp với trận pháp ba lớp do Kỷ Thần chuyên môn tạo ra, để săn hung thú cấp sáu. Trận pháp được bố trí tỉ mỉ, sử dụng toàn vật liệu vững chắc, nhưng vẫn luôn chưa từng được thử qua”
Nơi Vệ Bình đang đứng trong chớp mắt dâng lên một lá chắn kim sắc, chặt chẽ bao vây hắn lại.
Vệ chân nhân lao ra khỏi màn sương đỏ, kiếm chỉ về hướng Vệ Bình:
“Ngay từ đầu ngươi đã muốn dẫn bọn ta vào bẫy sao? Ta là người có huyết thống thân cận nhất với ngươi, sao ngươi dám đại nghịch bất đạo như vậy! Ta luôn coi ngươi là nhi tử thân sinh!”
Một đạo kiếm quang dữ dội hơn đồng thời đánh về phía sau lưng hắn.
Trường kiếm Vệ Bình quét ngang:
“Bá phụ, thúc phụ, ta làm chó thì làm gì có huyết thống như người?”
……
Lúc Vệ Bình bước ra khỏi rừng độc, ngẩng đầu liền thấy trời đang dần đen, chim én bay thấp.
Gió lớn thét gào, khí áp hạ thấp, giống như sắp muốn mưa.
Tống Viện đèn đuốc sáng trưng, lồng đèn toả ra hơi ấm nhàn nhạt.
“Hôm nay bận việc không thể tới đón sư huynh. Chuyến này có thuận lợi không?”
Vệ Bình đẩy cửa, trên khuôn mặt nở một nụ cười ôn hoà.
Hắn đã ăn đan dược cưỡng chế cầm máu, buộc gọn lại tóc tai, thay một bộ y phục sạch sẽ khác.
Trong viện chỉ có một mình Tống Tiềm Cơ. Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần đều không ở đây. Nay bọn họ quay lại Thiên Cừ vốn nên tụ tập một bữa.
Điều này khiến trái tim Vệ Bình khẽ nảy lên.
Tống Tiềm Cơ dựa vào đệm mềm trên ghế, nhìn Vệ Bình mà nhíu mày:
“Giày của ngươi bẩn rồi”
Vệ Bình cúi đầu:
“Cái này à, hôm nay ở Thiên Cừ Phường xem người ta giết gà, không cẩn thận dính phải tí máu”
Hắn ở trong Tống Viện, giết gà còn không muốn bị Tống Tiềm Cơ nhìn thấy máu trên người.
Vừa ra khỏi Tống Viện, hắn liền giết người như giết gà.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đời trước ta giết người vô số, ngươi cho rằng ta không phân biệt nổi đó là máu người hay máu gà sao?
Nhưng mắt thấy sắc mặt Vệ Bình hồng nhuận, không giống như bị thương nên hắn cũng không hỏi thêm.
Vệ Bình cúi đầu đi vào trong trù phòng:
“Sư huynh còn chưa ăn cơm đúng không? Ta đi lấy giá nướng, chúng ta nướng thịt ăn. Lấy Thiên Cừ thập lục hương ướp thịt được không?”
Tống Tiềm Cơ nhấc tay chỉ về hướng bàn đá:
“Ăn đi”
Trên bàn đặt một bát mì còn đang toả khói trắng.
Dưới ánh nến, lớp dầu lấp lánh nổi lên trên lớp nước canh.
Vệ Bình ngập ngừng, đi nhanh về hướng bàn đá.
“Được, ta ăn!”
Ngữ khí của hắn tựa như thấy chết không sờn, hắn ngồi ở vị trí quay lưng vào ghế dựa, cầm đũa lên.
Hắn cảm thấy ánh mắt Tống Tiềm Cơ vẫn luôn nhìn chằm chằm lưng hắn, mang theo ý vị soi xét.
Tống Tiềm Cơ trước nay chưa từng nhìn hắn như vậy.
Tống Tiềm Cơ biết rồi sao? Hắn biết được bao nhiêu?
Có người tới châm ngòi sao? Người kia nói thế nào? Tống Tiềm Cơ tin mấy phần?
Vệ Bình nhất thời lo sợ không yên.
Tống Tiềm Cơ vừa nhìn hắn vừa nghĩ, trong nhà vẫn còn ít thuốc trị thương, nồi sắc thuốc cho Lận Phi Diên cũng còn đấy, lại không biết Vệ Bình có bị thương không.
Người trẻ tuổi da mặt mỏng, ở bên ngoài đánh nhau bị thương cứ luôn sợ mất mặt, không chịu chủ động mở miệng.
Nước canh vẫn còn hơi ấm, nhưng mì thì đã lạnh rồi.
Sợi mì mềm nhão dính cả vào với nhau, Vệ Bình dùng đũa không tách ra nổi cũng không trộn lên được.
“Không ngon sao?”
Thanh âm của Tống Tiềm Cơ vang lên sau lưng hắn.
Gió đêm thổi qua, hoa lá tung bay khắp viện.
Thanh âm bị gió thổi qua, tựa như nhuốm chút ý lạnh.