So với Hoa Vi Sơn cao ngất trong mây, Thiên Cừ bình dị gần gũi đương nhiên càng ấm áp hơn.
Tống Tiềm Cơ đặt chân lên mảnh đất quen thuộc của mình, hít sâu một hơi.
Trong gió đều là những hương vị quen thuộc. Khí tức của bùn đất, cây cỏ, ruộng đồng, sông suối… theo gió đầu xuân thổi khắp Thiên Cừ.
Băng tuyết trên sông dần tan, chồi non trên cành mới nhú, chim én lấy bùn xây tổ dưới mái hiên.
Tống Viện được chăm sóc rất tốt, chim tước vẫn còn nhận ra Tống Tiềm Cơ, vây quanh hắn hót vang.
Trước bậc thềm, con mèo hoang màu cam chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng cọ xát vòng quanh chân hắn.
Phía góc tường là cây mai trắng muốt, là cây sơn trà đỏ thắm thơm ngát. Trong ruộng, mầm cải xanh, mầm rau mùi đua nhau nhảy múa.
Tống Tiềm Cơ đứng giữa viện, phảng phất như được cả thế giới chào đón.
Hắn chính là chủ nhân của vùng đất này.
Mạnh Hà Trạch nhìn tứ phía.
Ban nãy đệ tử Thiên Cừ đều ra đón bảo thyền, hai bên phố xá Thiên Thành chật cứng người đến xem tiên quan, dọc đường chỉ duy nhất có Vệ Bình là không thấy đâu.
Hắn ngày thường có chút chán ghét Vệ Bình nhưng lúc này không thấy hắn ngược lại lại có chút không quen:
“Đệ đi tìm Vệ quản gia”
“Cứ để hắn bận việc đi, đến giờ cơm là tự khắc quay lại thôi. Đúng rồi, các ngươi đi lấy ít nước tương đi”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Tối nay để ta nấu mỳ cho”
Hắn hứng trí bổ sung.
Tống sư huynh muốn vào bếp sao?
Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch chuẩn bị lên phố mua nước tương sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà tông cửa xông ra ngoài ——
Nếu đêm bắt buộc phải có người ăn mì, vậy người đó nhất định không phải là ta!
Đi tóm Vệ Bình!
Tống Tiềm Cơ không hề hay biết sự vui vẻ khi mình nấu mì được xây lên bằng sự thống khổ của kẻ khác.
Hắn thay áo vải, vén tay áo lên, cầm lấy cái xẻng, cúi người nhỏ giọng hỏi thăm đám cây cỏ:
“Đều vẫn khoẻ cả chứ, có lớn lên thật tốt không?”
“Phiến lá này héo úa mất rồi, ta hái xuống đã nhé”
“Xem ngươi kìa, đất thiếu độ phì nhiêu rồi”
Tống Tiềm Cơ chuyên tâm chăm sóc vườn rau, hứng trí bừng bừng, làm cho đã nghiện, không nghĩ đến việc khác nữa.
Mãi cho đến khi cắt lá sen khô, gương mặt hắn phản chiếu dưới lu nước.
Vệt đỏ nhợt nhạt trên mi cốt giống như một vết rách nhỏ dưới da do bị người khác dùng móng tay sượt qua.
“Đúng là có bệnh”
Tống Tiềm Cơ sờ sờ mi cốt, thấp giọng mắng:
“Ngươi không đi tìm Vệ Chân Ngọc mà đi tìm ta làm gì”
Một kiếm của Tiển Kiếm Trần chặt đứt đỉnh núi Hoa Vi Sơn, buộc Hoa Vi Sơn phải đóng cửa tu sửa.
Tống Tiềm Cơ không tự luyến đến mức cho rằng hắn xả giận thay cho đồ đệ tự xưng nhận bừa này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho Tiển Kiếm Trần phải ra mặt trước.
Đối phương đi qua Hoa Vi Thành nên tiện đường nhìn hắn một cái, đồng thời lưu lại một kiếm.
Đời trước không hề tồn tại Hà Thanh Thanh, đời này Hà Thanh Thanh lại là người đầu tiên phát hiện ra chất lỏng lấy từ rễ của Kình Thiên Thụ, có thể giúp tu sĩ tăng tiến tu vi.
Vô số bươm bướm vỗ cánh, ẩn nấp dưới lớp băng dần dần lộ ra.
Có lẽ vận mệnh của thế giới này cũng đã trở nên thay đổi một cách nhanh hơn? Tận thế sẽ tới sớm hơn sao?
Tống Tiềm Cơ dùng kéo giải quyết chỗ lá sen đã bị khô héo:
“Mạt thế xảy ra thì đã có vai chính đến cứu, ta chỉ cần lo cho Thiên Cừ của ta, ai có thể làm gì được ta đây”
Mặt trời lúc hoàng hôn màu vàng đỏ treo trên ngọn cây, Tống Tiềm Cơ nhổ rau mùi tươi non từ trong đất ra, mang vào trong bếp rửa sạch.
Tối nay, hắn chuẩn bị làm mì rau mùi, mời mọi người cùng ăn.
Nồi dùng để sắc thuốc cho Lận Phi Diên vẫn còn đó. Tống Tiềm Cơ nhìn nó, lười nghĩ đến mấy lời vô sỉ Lận Phi Diên nói trước khi đi.
Vốn muốn vứt quách đi cho xong, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, nếu có người ngày nào đấy bị thương trở về Tống Viện thì vẫn phải dùng đến.
……..
Mặt trời dần xuống núi, trời chập choạng tối.
Trong rừng độc, sương mù dần nổi lên, không nhìn rõ được ánh mặt trời.
Một mảnh chướng khí màu đỏ sẫm bay lơ lửng che khuất cả bầu trời.
Tiếng lá cọ vào nhau phát ra thanh âm nho nhỏ, ngẫu nhiên còn có tiếng thú gầm, càng khiến người ta sợ hãi.
Sau khi màn đêm buông xuống, gió nổi lên, là thời gian tốt nhất để săn hung thú. Rừng này có chướng khí làm lá chắn thiên nhiên, ngoài năm bước là giơ tay không thấy năm ngón, thích hợp bí mật hội đàm, càng thích hợp giết người vứt xác.
“Thúc phụ”
Vệ Bình dựa vào thân cây, ôm kiếm nhắm mắt, tựa như đang dưỡng thần.
Bốn phía quanh hắn chỉ có chướng khí nồng đậm, một bóng người cũng không có nhưng lại có thanh âm truyền đến:
“Chân Ngọc, con là rồng bay lượn trên cửu thiên, vì sao lại cam tâm ở lại tiểu quận chốn nhân gian này, làm chó săn cho Tống Tiềm Cơ!”
Vệ Chân Ngọc nghĩ thầm, lại tới nữa, sao ai cũng thích mắng hắn là chó vây?
“So với đại tộc đại phái, Thiên Cừ quả thật chẳng có gì hết. Nhưng nó có hy vọng, có tương lai, nơi này mới là vùng trời mới của ta…”
Thiếu niên thấy chẳng sao cả.
“Làm chó ở đây so với quay lại làm người còn hơn”
Thanh âm kia cười lạnh hai tiếng, cực kỳ khinh thường:
“Con đừng tưởng rằng sau lưng Tống Tiềm Cơ và Thiên Cừ có ‘vị kia’ chống lưng liền không có ai dám động vào, là bất khả xâm phạm.
Nói cho con một bí mật, bản mệnh kiếm của vị kia không còn ở bên người nữa. Kiếm khí của hắn chỉ có thể ngày một suy yếu. Đến khi hắn không còn là thiên hạ đệ nhất nữa thì toàn thiên hạ này đều sẽ là kẻ địch của hắn. Hắn có thể vĩnh viễn bảo vệ đồ đệ của mình sao?”
Đám mây bụi của Hoa Vi Sơn ở Thiên Tây Châu lớn đến mức đứng trên đỉnh núi cao nhất ở Thiên Nam Châu cũng có thể mơ hồ nhìn thấy.
Một đạo kiếm khí của Tiển Kiếm Trần kinh thiên động địa càng khiến vô số tu sĩ kinh hồn táng đảm.
Mọi người đương nhiên đem Quận Thiên Cừ quy vào phạm vi che chở của Tiển Kiếm Trần.
Vệ Bình nghĩ thầm, bản mệnh kiếm của Tiển Kiếm Trần không còn nữa, tin tức bí mật như vậy, sao Vệ Gia lại biết được? Là ai nói cho bọn họ?
“Sống chết của kẻ khác liên quan gì đến ta? Thiên Cừ là dựa vào tâm huyết của ngàn vạn người dựng nên chứ không phải dựa vào một thanh kiếm thiên hạ vô địch”
Thanh âm kia tức giận đến mức run rẩy:
“Lời này là Tống Tiềm Cơ dạy con nói sao? Hắn giỏi nhất là mê hoặc nhân tâm, con đừng có bị hắn mê hoặc!”
Vệ Bình đáp:
“Hắn chưa từng dạy ta gì hết. Đây là con đường thứ ba ta vẫn luôn tìm kiếm”