Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258. Tới Không Đúng Lúc (2)

Chương 258. Tới không đúng lúc (2)
Chương 258. Tới không đúng lúc (2)

Lận Phi Diên nhìn về hướng Hoa Vi Sơn, không ngước mắt nhìn hắn:

“Ta quay về làm gì, tiếp tục làm chó cho ngươi hả?”

Mạnh Hà Trạch đột nhiên biến sắc, lại bị Tống Tiềm Cơ giơ tay ngăn lại.

Kỷ Thần kéo hắn, bảo mọi người đồng loạt lui xuống.

“Có một con chó còn chưa đủ, ngươi còn muốn thu lưu thêm mấy con nữa? Có chó trông nhà, có chó bố trận, có chó chăm lo việc ăn mặc, còn giữ ta lại làm gì? Ngoại trừ việc giết người ra ta không còn thủ nghệ nào khác, Thiên Cừ của ngươi không cần đến ta giết người, ta chẳng có tác dụng gì với ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải mãi trốn chui trốn lủi sao, trốn ở Thiên Cừ làm thợ may cả đời sao?”

Lận Phi Diên nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh.

“Đừng nói những lời này!”

Tống Tiềm Cơ trước nay luôn ôn hoà, lúc này hiếm khi ngữ khí lại nghiêm khắc, tựa hồ như đang răn dạy.

Lận Phi Diên không sợ hắn, cười nhạo một tiếng:

“Ta vẫn luôn nói năng như thế đấy, ngươi cũng không phải mới lần đầu nghe thấy!”

“Nói những lời này không tổn thương ta nhưng lại tổn thương ngươi”

Tống Tiềm Cơ nhìn hắn.

Không biết vì sao Lận Phi Diên đột nhiên phẫn nộ:

“Nhưng ta quen rồi! Ngươi biết rõ ta không giống bọn họ. Bọn họ khi còn chưa hiểu gì, chưa biết gì đã đi theo ngươi!”

Hắn chỉ về hướng bóng lưng Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần. tựa như đang tức giận Tống Tiềm Cơ, càng giống như đang tức giận chính mình:

“Ngươi vì sao phải cứu ta, ngươi không cứu nổi ta đâu! Ngươi cứu được một người, nhưng cứu nổi hết người trong thiên hạ không?”

“Ta chưa từng nghĩ đến việc phải cứu người trong thiên hạ”

Tống Tiềm Cơ trầm giọng đáp:

“Ta chỉ là, không muốn thấy ngươi chết”

Lận Phi Diên ngẩn ra, chớp chớp mắt, trong mắt tựa như phiếm lệ quang.

Bảo thuyền xuyên nhanh qua tầng mây, bọn họ đứng bên lan can sơn son giằng co. Lận Phi Diên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời:

“Sinh tử có số, phú quý tại trời, không cần ngươi quản”

Nói xong hắn liền nhảy xuống.

Tống Tiềm Cơ nếu xuất thủ ngăn cản nhất định có thể cản hắn lại nhưng Tống Tiềm Cơ chỉ nhẹ giọng nói:

“Đừng chết nữa”

Lận Phi Diên vung kiếm, thân ảnh bay đi xa.

Mạnh Hà Trạch nhào lên lan can, lớn giọng hô to:

“Này!”

Tầng mây mù mịt, không có hồi âm.

Kỷ Thần lẩm bẩm:

“Hắn cứ thế mà đi sao? Y phục mà hắn đáp ứng may cho ta còn chưa xong, mèo hắn nuôi phải làm sao đây?”

Mạnh Hà Trạch tức giận:

“Ta đã sớm nói rồi mà, thích khách là bạch nhãn lang nuôi mãi cũng không thân, để hắn đi! Cũng không phải không có hắn không được!”

Kỷ Thần nhìn Tống Tiềm Cơ, có chút lo âu:

“Tống sư huynh, ngươi…”

“Ta không sao”

Tống Tiềm Cơ phất tay áo:

“Đi thôi”

Thất Tuyệt Bảo Thuyền ẩn vào trong mây, không thấy bóng dáng.

Lận Phi Diên quay thân kiếm, bay về hướng Hoa Vi Sơn đang binh hoang mã loạn.

Thiên Cừ dù thiếu mất một thợ may, đương nhiên vẫn là Thiên Cừ tràn ngập hy vọng.

Lận Phi Diên rời khỏi Thiên Cừ lại chỉ có thể quay lại làm ‘thủ lĩnh thích khách’ nhân lúc loạn lạc mà hành hung.

…….

Bảo Thuyền của Tống Tiềm Cơ còn chưa đến Quận Thiên Cừ thì biến cố của Hoa Vi Tông đã truyền khắp đại lục.

Tâm tình Vệ Bình không tệ, hắn cắt nát thịt cá cùng gan heo, trộn lên làm thức ăn cho mèo, gọi con mèo lười đang phơi nắng ở trước bậc thềm tới.

Cho dù là muội muội của Kỷ Thần, phụ mẫu của Mạnh Hà Trạch hay là mèo của Lận Phi Diên hắn đều chiếu cố thoả đáng.

Tống Viện mặc dù không có ai nhưng tổng quản vẫn bận rộn như trước.

Càng ngày càng có nhiều người đến cậy nhờ Thiên Cừ, nơi này tựa như giống phần lớn các nơi khác trên thế giới, bắt đầu xuất hiện gian thương gạt người, côn đồ thích gây sự, tu sĩ hay ẩu đả.

Vệ Bình sửa thần miếu thành lao ngục và thẩm đường, phái đám người Từ Khán Sơn tuyên truyền pháp lênh, tăng cường phòng thủ, tuần tra, lại biên soạn thêm một bộ câu hỏi để đám người Chu Tiểu Vân, Kỷ Tinh phân phát xuống dưới.

Chỉ những người vượt qua kì thi mới lấy được hộ tịch của Thiên Cừ, chính thức an cư lạc nghiệp.

Người mới đến, là Tán tu thì không phân biệt cảnh giới, là phàm nhân thì không phân biệt giàu nghèo, đều phải giải đề.

Chính sách này vừa ra, không chỉ không khiến di dân mất đi nhiệt tình mà ngược lại còn đưa tới càng nhiều người muốn thành thật bắt đầu một cuộc sống mới hơn.

Mèo hoang ở Tống Viện được nuôi cho lông tóc bóng mượt, kiêu hãnh đi từng bước nhỏ, ghé vào trước cái chén, không nhanh không chậm mà thưởng thức đồ ăn.

Đợi nó ăn xong Vệ Bình liền thử vươn tay ra muốn sờ lông nó. Mèo kia lại cảnh giác nhảy đi, hung ác nhe răng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.

“Bạch nhãn miêu, cho ăn cũng không thân nổi!”

Vệ Bình bực mình cười, bóng gió mắng chửi:

“Vật nhỏ ăn nhờ ở đậu người ta mà còn dám tức giận với ta cơ đấy”

Hắn không có thời gian tính toán với mèo, mở cửa ra liền bước đi.

Đêm nay Tống Tiềm Cơ sẽ về đến nơi, Vệ Bình chuẩn bị tới Thiên Cừ Phường chọn chút đồ tươi làm một bữa thịt nướng Thiên Cừ thập lục hương, để đón gió tẩy trần cho bọn họ.

Không khí trong Thiên Cừ Phường vô cùng náo nhiệt, người đến người đi ồn ào.

“Vệ tổng quản, tin tốt đây!”

Từ Khán Sơn vội vàng chạy đến, dọc đường đều cao giọng hô.

Vệ Bình đứng trước quầy thịt, vừa cúi đầu chọn thịt vừa cười nói:

“Chuyện của Hoa Vi Tông thì có ai trên phố này không biết đâu? Ông chủ, cắt cho ta khúc xương vai cừu”

“Không phải chuyện đó, lần này là chuyện tốt của ngươi!”

Từ Khán Sơn thở hổn hển.

“Đêm nay Tống tiên quan ăn thịt cừu nướng ạ?”

Ông chủ giơ tay chặt xuống, lấy phần thịt tươi ngon nhất:

“Trước tiên phải chúc mừng Vệ tổng quản đã”

Bốn phía quầy hàng sôi nổi vang lên tiếng chúc mừng. Ở Thiên Cừ Phường, Vệ Bình là người có nhân duyên tốt nhất.

Vệ Bình ngượng ngùng cười cười, lại chỉ một miếng thịt thăn bò:

“Cái này cũng lấy… Ngươi nói xem ta có thể có chuyện tốt gì?”

Từ Khán Sơn vui mừng:

“Người nhà ngươi gửi thư cho ngươi, bọn họ sắp tới Thiên Cừ tìm ngươi kìa!”

Nụ cười trên môi Vệ Bình chợt vụt tắt.

“Lúc nãy người gửi thư bảo rằng đêm nay người thân của ngươi sẽ đến nơi!”

Từ Khán Sơn vẫy trong tay một lá thư ngoài bìa viết ‘Gửi Vệ bình’.

Vệ Bình cất thịt xong liền nhàn nhạt đáp:

“Phụ mẫu ta đều đã chết, người nhà ở đâu ra?”

Từ Khán Sơn ngẩn người, hắn lập tức thay đổi sắc mặt lớn tiếng mắng:

“Lừa đảo ở đâu ra vậy, dám lừa cả chúng ta! Sớm biết vậy đã không để tên đưa thư kia chạy mất!”

Vệ Bình lấy đi lá thư:

“Không sao, để ta giải quyết”

Đầu xuân sắp tới, hơi lạnh trong gió dần tan.

Vệ Bình bước đi trên Thiên Cừ Phường, mỗi một người đi tới đều cười với hắn.

“Chào Vệ tổng quản”

“Vệ tổng quản hôm nay mua gì đấy?”

Vệ Bình cũng mỉm cười đáp lại.

Nơi đây là phường thị do một tay hắn thành lập, tốn biết bao tâm huyết. Mỗi một hộ tiểu thương đều quen biết hắn.

Tống tiên quan là tượng nhỏ được lặng lẽ thờ phụng trong nhà còn Vệ tổng quản lại là người mỗi ngày đều tuần tra, mua đồ ăn, quản lý mọi việc.

Người Thiên Cừ tận mắt thấy Vệ tổng quản nhiều hơn nhiều so với tận mắt thấy Tống Tiềm Cơ.

Vệ Bình thích Thiên Cừ Phường, thích Tống Viện và Quận Thiên Cừ.

“Tới không đúng lúc rồi”

Vệ Bình lẩm bẩm:

“Vì để không làm lỡ cơm tối, chuyện gì ta cũng có thể làm ra”

Hết chương 258.
Bình Luận (0)
Comment