Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257. Tới Không Đúng Lúc (1)

Chương 257. Tới không đúng lúc (1)
Chương 257. Tới không đúng lúc (1)

Tống Tiềm Cơ nghiêm túc đáp:

“Không, làm công ở ngoại môn còn có thể lĩnh linh thạch, ở nơi này của ta, đến một khối cũng không có đâu!”

‘Ta không có’ là chuyện gì đáng để tự hào lắm sao? Ngươi ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra như vậy để làm gì? Nhóm bạch quang phẫn nộ vô cùng.

Hàn Thiên chân nhân giống như sắp bị ánh mắt giết chết đến nơi, hai tay ôm đầu run rẩy trốn dưới cây lúa mì.

Có bạch quang còn muốn cò kè mặc cả nhưng Tống Tiềm Cơ không thèm để tâm.

“Tiển Kiếm Trấn là đồ đệ của ai trong số các ngươi?”

Hắn đã có thể nhờ đường nét và thanh âm mà phân biệt được thân phận của mấy đám bạch quang này.

Biết được ai là lão tổ tông từ ngàn năm trước, ai là tiền bối mới ra đi cách đây hai ba trăm năm.

Ba bạch quang phía bên trái nghe vậy lắc đầu thở dài như khóc than:

“Hắn vốn xuất thân từ ngoại môn, nào đã từng bái sư phụ, đều là tự học thành tài đấy!”

“Hoá ra sư phụ ngươi là Tiển Kiếm Trần, bảo sao ngươi lại ngang ngược bá đạo như thế, không biết kính trọng bề trên!”

“Chính vì lòi ra dị chủng không chịu sự quản giáo như Tiển Kiếm Trần này nên quy củ ngoại môn mới trở nên càng khắc nghiệt hơn, không tưởng tượng nổi hắn còn thu nhận đồ đệ, đồ đệ này còn đến Hoa Vi Tông quật một hồi! Số mệnh tông môn đã sớm chú định phải trải qua một kiếp này, aiz”

Tống Tiềm Cơ không ngờ cái tên Tiển Kiếm Trần này không chỉ trấn áp được người sống mà còn trấn áp được vong hồn, đúng là tấm giấy thông hành giữa hai giới âm dương.

Nhưng ở ngoài thì Tống Tiềm Cơ có thể mượn thanh thế của Tiển Kiếm Trần còn ở đây lại phải chịu tội thay cho hắn.

Tống Tiềm Cơ dẫn dắt từng bước:

“Ta không phải là đồ đệ của hắn, ta so với hắn càng hiểu đạo lý hơn, số mệnh chẳng chú định gì hết, chỉ là tiền căn hậu quả, thế đạo luân hồi thôi.

Giới vực này của ta phong cảnh tú lệ, ruộng đồng ngát hương, đãi ngộ chắc chắn so với ngoại môn tốt hơn nhiều. Ta chưa từng quy định mỗi ngày phải làm việc mới được nghỉ ngơi, làm không xong cũng không bị phạt, đối với các ngươi chỉ có lợi chứ không có hại…”

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Tống Tiềm Cơ rõ hơn ai hết, một khi đã định ra chế độ cạnh tranh, chỉ cần có một người bắt đầu tích điểm, những người khác liền không thể không tranh.

Chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến mà lại lùi, hoặc là đồng loạt nằm yên, hoặc là phải tranh nhau vượt lên.

Nhóm bạch quang mồm năm miệng mười thương lượng một phen, Hoa Vi Tổ Sư cuối cùng lên tiếng:

“Chuyện tính điểm này, tự nguyện tham gia, không được miễn cưỡng”

Tống Tiềm Cơ vui vẻ cười nói:

“Không vấn đề gì, chư vị tiền bối, vãn bối hy vọng mọi người sớm ngày suy nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thoải mái ít nhiều”

Hắn nói xong liền cố ý khom lưng, đẩy ra cây lúa mì mà thăm hỏi:

“Hàn Thiên tiền bối, bọn họ chí khí không cao, nhưng ngươi thì nhất định phải giành được vị trí dẫn đầu, ta chờ biểu hiện của ngươi”

Tống Tiềm Cơ nói xong liền lập tức biến mất giữa ruộng lúa.

Hàn Thiên chân nhân hét thảm một tiếng, chạy vắt giò lên cổ, giữa ruộng lúa vang lên tiếng đánh đấm.

………

“Tỉnh rồi! Sư huynh tỉnh rồi!”

Tống Tiềm Cơ mở mắt, ba cái đầu đang sát lại gần, trên mặt đều là biểu tình nôn nóng.

“Aiz, ta sớm đã nói hắn bình thường mà”

Lận Phi Diên lập tức tránh ra:

“Khí tức hắn vững vàng, sắc mặt hồng nhuận, chỉ là nhập định thôi”

Mạnh Hà Trạch đỡ Tống Tiềm Cơ dậy:

“Sư huynh cảm thấy thế nào?”

“Ta không sao”

Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ đầu Mạnh Hà Trạch:

“Đừng khóc”

Đang lúc sáng sớm, đám mây bụi bốc lên từ chủ phong Hoa Vi Sơn che khuất phân nửa bầu trời, lấp đi ánh mặt trời.

Thất Tuyệt Bảo Thuyền xé tan màn bụi, vững vàng tiến về hướng Quận Thiên Cừ.

Tống Tiềm Cơ hồi tưởng lại, Viên Thanh Thạch từ bỏ Hoa Vi Hư Thành, vội vàng chạy đi, bọn Mạnh Hà Trạch tự nhiên sẽ thoát khỏi vây khốn.

Sau đó Tiển Kiếm Trần xuất hiện, bản thân mình tiến vào Giới Vực, cơ thể thì được phát hiện rồi đưa lên bảo thuyền.

Mạnh Hà Trạch nói:

“Sau khi Hoa Vi Hư Thành tan biến, phía Hoa Vi Sơn chợt đất rung núi chuyển, đá núi lăn ầm ầm”

Một trận gió nổi lên, bụi bặm tan đi, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.

Tống Tiềm Cơ nheo mắt nhìn về phía Hoa Vi Sơn.

Từ xa nhìn lại, phía ngọn chủ phong bằng phẳng đến lạ thường, so với những ngọn núi xung quanh thấp hơn hẳn, giống như bị người ta một kiếm cắt phăng từ trong mây.

Hắn từ cảnh tượng này có thể đoán được Tiển Kiếm Trần rốt cuộc đã làm những gì.

Lại là một việc đời trước chưa từng phát sinh.

Mạnh Hà Trạch cũng nhìn theo hắn:

“Hại người nên bị sét đánh, Hoa Vi Tông lần này nguyên khí đại thương, sứt đầu mẻ trán, mấy năm tới không có thời gian gây rắc rối cho chúng ta nữa”

Người trên thuyền đều đang cười nhưng Tống Tiềm Cơ lại không hề cười:

“Các ngươi lúc rơi vào Hoa Vi Hư Thành có hạ sát thủ không?”

Lận Phi Diên không kiên nhẫn đáp:

“Đương nhiên là ——”

“Đương nhiên là không rồi”

Kỷ Thần và hắn đồng thời trả lời:

“Bọn ta phát hiện ra những phàm nhân kia tay không tấc sắt, càng không có tu vi, bọn ta không hạ thủ nổi. Mạnh huynh chỉ có thể dẫn mọi người trốn chạy. Nếu bọn họ đều là tu sĩ, tốt nhất là đều giống như Triệu Nhân đạo hữu, như vậy thì mọi việc đã dễ quá rồi”

Lận Phi Diên ngạc nhiên, sau khi rời khỏi Hoa Vi Tông, hắn đã cởi bỏ lớp nguỵ trang, lộ ra khuôn mặt vốn có của hắn.

Mạnh Hà Trạch cúi đầu:

“Lần này đệ không giúp được gì cho Tống sư huynh”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười vỗ vai hắn:

“Không, các ngươi giúp ta rồi. Đa tạ”

Mạnh Hà Trạch kinh ngạc:

“Tạ, tạ đệ?”

Bóng ma nhàn nhạt trong lòng Tống Tiềm Cơ bị lau đi một góc.

Không có ai đi theo con đường của hắn khi xưa, không có ai bị buộc phải đưa ra lựa chọn như hắn đời trước.

Gió lạnh không còn thấu xương, hắn ngửi thấy hương vị của mùa xuân mơ hồ trong không khí, phảng phất như nhìn thấy gió xuân thổi qua ruộng đồng Thiên Cừ, từng hạt giống đều nảy mầm xanh non.

“Về Thiên Cừ thôi!”

Hắn phất tay, tăng tốc Thất Tuyệt Bảo Thuyền.

Chúng đệ tử nhất loạt hoan hô.

Chuyến này tới Hoa Vi Tông, không tính là sống sót sau kiếp nạn chỉ có thể coi là sợ bóng sợ gió một hồi. Tống Tiềm Cơ nhìn tứ phía, thấy từng khuôn mặt trẻ trung viết đầy vẻ vui sướng, giống như đang vội vàng về quê ăn tết.

Chợt có một thanh âm cực không hài hoà:

“Dừng thuyền lại, để ta xuống”

Không khí ngưng đọng.

“Lận huynh, sao thế?”

Kỷ Thần quan tâm hỏi thăm.

Mạnh Hà Trạch cười nhạo:

“Đang êm đẹp ngươi lại giở thói gì đấy?”

Tống Tiềm Cơ đi tới bên cạnh Lận Phi Diên, tựa như đã có dự cảm:

“Ngươi, không quay về với ta sao?”

Hết chương 257.
Bình Luận (0)
Comment