Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 256 - Chương 256. Thiên Vương Chi Vương (2)

Chương 256. Thiên vương chi vương (2)
Chương 256. Thiên vương chi vương (2)

“Các ngươi tranh cãi ầm ĩ cái gì vậy? Đang ăn tết sao?”. Tống Tiềm Cơ phun cọng lúa mì ra, dựng thẳng eo lưng, nghiêm túc nói:

“Các ngươi bị sinh cơ chi lực của ta tinh lọc, không có hoàn toàn bị tiêu tán đã là kỳ tích của Tu Chân giới rồi. Chớ ở đây ầm ĩ nữa”

Nhóm bạch quang liền yên tĩnh trở lại, không thở dài cũng không oán giận nữa, đồng loạt cười to với hắn:

“Ngươi là hậu sinh nhà ai, hiện ở núi nào, đỉnh nào, động nào?”

“Sư phụ ngươi là ai, còn không ra quản giáo ngươi?”

Tống Tiềm Cơ hô to:

“Ta không có sư phụ. Ta cũng không cần sư phụ”

Hành Huyền chân nhân nói:

“Người trẻ tuổi, dù cho ngươi có cãi nhau với sư phụ mình, nhưng những lời này cũng không thể nói bậy như vậy được. Giữa thầy trò không nên có thù hằn gì”

Hoa Vi chân nhân nói:

“Vết đỏ trên mi cốt của ngươi là khế ước mà sư phụ ngươi lưu lại. Đây là cổ khế ước của Hoa Vi Tông ta. Sư phụ ngươi đã ra lệnh cho ngươi chờ tại đây chiếu cố bọn ta, đúng không?”

Khế ước gì? Tống Tiềm Cơ sờ sờ lên phần xương trán, cảm nhận được địa phương mà đầu ngón tay Tiển Kiếm Trần đụng qua vẫn hơi hơi nóng lên như trước.

Giống như có một sợi dây nhỏ quấn quanh vận mệnh của hắn, đem hắn cùng người nào đó thành lập liên hệ, đồng thời đem những hồn phách này trói buộc vào Giới Vực của hắn.

Tống Tiềm Cơ cười lạnh:

“Linh thú mới cần có khế ước. Thứ này sao có thể làm khó dễ ta được chứ?”

Tiển Kiếm Trần, ngươi thật hay quá.

Ngươi nếu cảm thấy bọn họ còn hữu ích, muốn lưu bọn họ lại, sao không lưu lại trong Giới Vực của chính mình.

Trong Giới Vực của ngươi, vạn kiếm thành rừng, bạch cốt thành núi, một ngọn cỏ một cành cây cũng không sống nổi, cho nên mới nhớ thương đến mảnh đất tràn đầy sức sống, không có sát khí chỉ có sinh cơ này của ta sao?

Đem nơi này của ta trở thành cái gì hả, ‘Viện dưỡng lão’ sao?

Nhóm bạch quang mồm năm miệng mười, đổ thêm dầu vào lửa:

“Hậu sinh, nếu sư phụ ngươi đã giao phó, về sau, ngươi phải hiếu thuận với bọn ta nghe chưa”

“Giới Vực này của ngươi còn có thứ gì tốt, nhanh nhanh trình lên đi”

“Mau mau đi tìm kiếm bảo vật, giúp ta tẩm bổ hồn phách”

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, hiếu kính cái đầu ngươi.

Bản thân cha mẹ ta đều mất sớm, ta còn không có cơ hội để báo hiếu.

Hiện giờ sống qua hai đời, lại phải chăm sóc cho một đám lão tổ tông của Hoa Vi Tông sao?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt tiện nghi như vậy chứ?

Hắn một tay chỉ lên trời, quát:

“Mưa tới”

Bất Tử Tuyền không hề phản ứng. Cánh đồng lúa mì vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Nhóm bạch quang ko có ngũ quan nhưng Tống Tiềm Cơ vẫn nhìn thấy từng ánh mắt nghi hoặc đang nhìn mình. Trong không khí tràn đầy xấu hổ nhẹ bay lên dấu hỏi chấm.

Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng.

Hắn lẩm bẩm hai ba câu tốt đẹp, trước tiên làm cho Bất Tử Tuyền vui vẻ:

“Ta biết ý của ngươi, ta tự tiện mang một đám người tới chỗ này là ta không đúng, ta cũng không muốn vậy. Nhưng lúc này, cho ta chút mặt mũi được không?”

“Sấm sét”. Hắn lại chỉ lên trời.

“Oanh”

Sấm sét ầm ầm vang lên, sau đó mưa to tầm tã trút xuống.

Ruộng lúa mạch đang yên lặng tường hòa trong nháy mắt liền trở nên u ám, cát bay đá chạy.

Nước mưa từ trên bầu trời trút xuống như mũi kim châm, khiến cho những cành lúa mì trên mặt đất càng trở nên sắc bén.

Chuyện này làm cho nhóm bạch quanh phải tháo chạy tứ phía, vừa chạy vừa mắng Tống Tiềm Cơ là con cháu bất hiếu.

“Thấy rõ rồi chứ? Đây là Giới Vực của ta, nơi này do ta định đoạt”.

Tống Tiềm Cơ vung tay áo, khí thế như yêu ma dưới trời mưa to chớp giật:

“Tiển Kiếm Trần có thể quyết định cho các ngươi lưu lại nơi này, nhưng không thể quyết định được việc ta sẽ đối đãi với các ngươi như thế nào. Cho nên các ngươi sớm nhận thức rõ hiện thực, sớm từ bỏ ảo tưởng đi”

“Ta sao có thể chịu loại vũ nhục này được chứ”

Hơn mười đoàn bạch quang đánh về phía Tống Tiềm Cơ, bị Tống Tiềm Cơ huy tay áo đánh lên trên cánh đồng.

Một nhóm bạch quang khác ngơ ngác mà ‘nhìn’ hắn, sau đó nỗ lực đem chính mình thu nhỏ lại.

Nhóm bạch quang cuối cùng thì trầm ổn bất động, đó là nhóm do khai sơn tổ sư Hoa Vi chân nhân cầm đầu.

“Cứ cho là các ngươi không muốn để ý tới đám đồ tử đồ tôn của mình đi, nhưng các ngươi không muốn nhìn thấy kết cục của Hoa Vi Tông hiện giờ thế nào sao? Các ngươi đều đã từng sinh hoạt tại tông môn, từng trả giá tất cả vì tông môn, chẳng lẽ không muốn nhìn lại một lần sao?”. Tống Tiềm Cơ vẽ ra một cái bánh cho bọn họ:

“Chỉ cần tuân thủ theo quy củ của ta, ta có thể cho các ngươi được nhìn thấy tất cả. Quy củ của ta cũng phi thường đơn giản thôi”

Nhóm bạch quang nhìn Hoa Vi chân nhân, người sau chậm rãi mở miệng:

“Nói thử nghe một chút cũng không sao”

Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng:

“Ngày thường không được cãi nhau, không được đánh nhau, không tranh đoạt, không quấy rầy, đây là vài vấn đề cơ bản. Bên cạnh đó còn có một hệ thống tính điểm, ba năm sau, ai đạt điểm cao nhất, ta sẽ mang người đó ra ngoài.

Quận Thiên Cừ của ta đang trong những bước đầu phát triển, thư quán đang được xây dựng nhưng còn thiếu thốn điển tịch, đang cần phải bổ sung. Chép lại những thư tịch vỡ lòng sẽ được thêm một điểm. Chép lại những Đạo kinh quý giá sẽ được thêm ba điểm….

Giúp ta xây dựng lại Giới Vực, thu hoạch mùa màng, người nào thu hoạch được mười cân lúa cũng sẽ được thêm một điểm….”

Nhóm bạch quang hai mắt nhìn nhau, nhất thời trầm ngâm cân nhắc.

“Hệ thống tính điểm này nghe qua có cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi”

“Ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng”

Hàn Thiên chân nhân bỗng nhiên hét lớn:

“Đây chẳng phải là ‘chế độ làm công mười hai canh giờ của ngoại môn’ do chính bổn tọa sáng lập sao? Lấy mức độ cống hiến cho tông môn để phân hóa ngoại môn đệ tử, người nỗ lực làm công nhất mới có thể tiến vào nội môn….”

Hết chương 256.
Bình Luận (0)
Comment