Khoảnh khắc bầu rượu rơi xuống đất, bóng kiếm phá tan đám mây dày đặc kéo dài mấy chục dặm trên bầu trời Hoa Vi sơn, bay ra khỏi những dãy núi, những khe núi nơi Châu Thiên Tây, bay về phía Tử Hải xa xôi.
Hắc hải rộng lớn, sóng gió mãnh liệt, ánh sáng mặt trời mang theo một vòng kim quang chậm rãi dâng lên.
Tiển Kiếm Trần ngừng kiếm, khoanh chân ngồi ở trên thân kiếm, thổi ra một hơi mang theo mùi vị gió biển, lắng nghe âm thanh sóng biển rì rào cuồn cuộn không dứt.
Một ngày mới rực rỡ dần bắt đầu tại Hắc Hải, đáng tiếc lúc này lại không có ai cùng hắn chia sẻ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Đại bộ phận tu sĩ trên đời sẽ không muốn tới loại địa phương như thế này, tới cũng là tìm chết.
Loại trình độ tìm chết này chỉ ở sau cái người mượn danh của hắn, lợi dung uy thế của hắn, giả làm đồ đệ của hắn kia.
Tiểm Kiếm Trần vốn dĩ muốn cho Tống Tiềm Cơ một chút giáo huấn, để cho người trẻ tuổi này biết được không thể cái gì cũng tùy tiện nói dối như vậy được.
Hắn làm đệ nhất kiếm khách hơn hai trăm năm nay, chưa từng có ai dám lấy danh nghĩa của hắn để ‘giả danh lừa bịp’ cả.
Hơn nữa, không phải lừa phàm nhân hay tu sĩ bình thường mà lại chuyên môn lừa đại tông môn như Hoa Vi Tông này, lại còn lừa cả cường giả một phương như Thư Thánh, Kỳ Quỷ, Cầm Tiên.
Khiến cho bọn họ cảm thấy trời đất quay cuồng tối sầm, phải đấm ngực dậm chân kêu than.
Tống Tiềm Cơ không nên bị gọi là ‘Thiên Cừ chi vương’. (Vua của Thiên Cừ)
Hắn rõ ràng là ‘Thiên vương chi vương’.(Vua của ngàn vị vua)
Nhưng đến khi hắn chân chính nhìn thấy vị thiếu niên này ở trong ‘Hoa Vi Phù Thành’, đối mặt với một đám tàn hồn đông đến mức che trời lấp đất vẫn không chịu lùi bước, vẫn cố chấp mà dùng sinh cơ đầy người phá tan đi hết tử khí, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Tiển Kiếm Trần lấy ra một bình rượu mới, ngửa đầu uống hai ngụm. Phía cuối tầm mắt của hắn, ánh mặt trời đã nhảy ra khỏi những cơn sóng cuộn màu đen kia, chiếu sáng khắp biển rộng.
Tống Tiềm Cơ cũng giống như vầng thái dương đang mọc lên này.
“Về sau có thời gian rảnh, lại tới chỉ dạy ngươi cho thật tốt”. Tiển Kiếm Trần nghĩ, ta có rất nhiều thứ có thể dạy cho ngươi.
Hắn đứng lên, mở rộng hai tay, cười lớn, sau đó lao mình xuống Tử Hải, giống như một viên sao băng từ trên trời rơi xuống.
Biển rộng bị chia làm hai, sóng biển dâng lên dữ dội ngập trời.
Trong khoảnh khắc, có cảm giác như thiên địa bị hủy đi, hải thú đua nhau gào rống.
“Đi ra”. Tiển Kiếm Trần hét lớn.
Thanh âm vang vọng, lấn át cả tiếng sóng cuộn.
“Đi ra”
Không biết là hắn đang muốn tìm đồ vật gì, hay là đang tìm kiếm người nào.
…..
Vị ‘Thiên vương chi vương’ trẻ tuổi, không, là vị ‘Thiên Cừ chi vương’ Tống Tiềm Cơ, lúc này đang đứng trên mảnh đất tràn đầy hỗn độn, nhìn những đoàn bạch quang nhảy lên nhảy xuống, giương oai trong Giới Vực của hắn.
Tàn hồn của lịch đại cường giả Hoa Vi Tông, sau khi bị Tiển Kiếm Trần lấy ‘Tính danh chú’ đánh thức, thần trí dần dần được khôi phục.
Người kia sau khi làm xong mọi việc liền vỗ vỗ ống tay áo, nhẹ nhàng bay đi, lưu lại cho Tống Tiềm Cơ một hiện trường nhận thân cỡ lớn.
“Này, đây là nơi nào vậy? Thật nhiều linh thực màu vàng đất”
“Thái sư phụ, thái thái sư phụ. Tại sao các ngươi cũng tới đây”
“Bần đạo là chưởng môn chân nhân đời thứ sáu của Hoa Vi Tông. Ngươi là ai?”
“Bổn tọa là Hàn Thiên lão tổ, chưởng môn đời thứ hai của Hoa Vi Tông, trước đêm ngã xuống, đã để lại một sợi tàn hồn tá túc vào trong Trường sinh linh bài. Chỗ này là chỗ nào?”
Cuối cùng là một âm thanh già nua, uy nghiêm vang lên:
“Ta là Hoa Vi chân nhân, tổ sư khai sơn của Hoa Vi Tông. Năm nay là năm bao nhiêu rồi? Tông môn hiện tại như thế nào?”
Hoa Vi Tông đã độc bá Châu Thiên Tây nhiều năm, tổ tiên bao gồm nhiều đời.
Một số cái tên nói ra có thể chiếu sáng nhật nguyệt, có thể hù chết đại bộ phận tu sĩ đương thời.
Nhưng Tống Tiềm Cơ lại không hề để ý.
Hắn ngậm một cọng lúa mì trong mồm, khoanh tay dựa vào đống rơm rạ:
“Các ngươi thật muốn biết lý do tại sao tới đây sao? Để ta giúp các người hồi ức lại nhé?”
Đây là Giới Vực của hắn, ở trong này, hắn không sợ bất kỳ ai, huống chi là một đám lão hổ không răng không có tử khí cùng linh áp này. Lập tức hắn liền lấy chuyện bắt đầu trồng trọt ở Quận Thiên Cừ làm mở đầu, lấy chuyện ‘Hoa Vi Tông chú định sẽ xuống dốc’ làm kết cục, nói ra một hồi vả mặt.
Đời trước, sau khi Tống Tiềm Cơ tấn thăng cảnh giới Hóa Thần, Hoa Vi Tông đã từ thịnh chuyển sang suy, rơi ra khỏi vị trí đại tông môn hàng đầu, trở thành một môn phái bình thường trong Châu Thiên Tây.
Hắn một chữ cũng chưa từng nói dối.
Sau khi nghe xong, nhóm bạch quang liền nổi trận lôi đình.
Sư phụ thì chửi ầm lên là đồ đệ ngỗ nghịch, sư tổ thì lại mắng sư phụ là không biết dạy dỗ, không biết cố gắng.
Cả nhóm ở trên cánh đồng lúa mì của hắn nhao nhao xông vào đánh nhau, đánh tới đánh lui, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
“Tiểu tử ngươi đem chức vụ chưởng môn truyền lại cho Hư Vân, để tông môn rơi vào nông nỗi như thế này, ta không đánh ngươi thì còn có thể đánh ai nữa đây?”
“Thái sư phụ, ngài đừng nóng vội đánh ta, còn có tên ngu xuẩn bên kia thu Triệu Thái Cực làm đồ đệ, ngài nên đánh hắn trước”
Sau đó, bọn họ lại phát hiện mình không có khả năng làm thương tổn lẫn nhau, cho nên lại ở đó than ngắn thở dài:
“Con cháu tự có phúc của con cháu, ta cả một đời vất vả ngậm đắng nuốt cay cũng đã không làm tông môn thất vọng. Giờ chết đi rồi, hết thảy đều trở nên vô nghĩa không muốn nghĩ tới nữa”
“Nghĩ tới thời điểm khi ta mới nhập môn, tông môn mang theo huy hoàng vinh quang, hai chữ Hoa Vi người đời ai mà không kính ngưỡng. Mà hôm nay lại đến nông nỗi này….Thôi, quên đi”