Tống Tiềm Cơ thấy kiếm quang của Viên Thanh Thạch đã đi xa, trước mắt hắn rất nhanh bị bao phủ bởi một tầng sương máu, không còn nhìn thấy rõ ràng bất cứ vật gì.
Trong làn sóng đen kịt, tiếng gào rống thê lương, tiếng cười quái dị, tiếng thét chói tai giống như muốn đâm thủng màng nhĩ hắn.
‘Tử khí’ như châu chấu bay đầy trời, cánh đồng lúa mì vàng óng hết lần này tới lần khác bị nghiêng ngả gãy đổ.
Ánh sáng ngày càng tối đi, khắp nơi hỗn độn, đến một hạt lúa cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý phải hy sinh Giới Vực nhưng Tống Tiềm Cơ vẫn mơ hồ thấy đau lòng.
“Ai ya, ngươi đang cháy máu kìa”
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng người, chỉ cảm thấy thanh âm này cố ý khoa trương, cực kì thiếu đánh.
“Ngươi là ai?!”
Tống Tiềm Cơ thất khiếu đổ máu, ngũ cảm bị đau đớn thay thế, khí thế tựa như thần ma giáng thế.
Hắn không nhìn rõ khuôn mặt của người kia, chỉ mơ hồ thấy bóng người cao lớn, bước nhanh xuyên qua khói đen cùng kim quang, vững vàng đứng trước mặt hắn.
“Ta đi ngang qua”
Người kia đi một vòng quanh hắn:
“Thu tay lại đi, đủ rồi”
Tống Tiềm Cơ bị tử khí ảnh hưởng, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác bực bội. Viên Thanh Thạch vừa đi, ngươi đã chạy tới kêu đi ngang qua.
Nhiều đường lớn như thế mà sao ngươi cứ phải đi con đường này?
Các ngươi có thể động thủ, dựa vào cái gì mà ta phải thu tay lại trước?
“Ngươi là người của Hoa Vi Tông!”
Người kia cười nói:
“Trước kia cũng coi như vậy đi”
Tống Tiềm Cơ tức giận:
“Cút ra, đừng có chặn đường ta!”
Người kia lại nói một câu gì đó, Tống Tiềm Cơ không nghe rõ, dựa theo ngữ khí và kinh nghiệm, hắn phán đoán có lẽ là một câu chửi hắn.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng cười và chú ngữ.
Chú ngữ có một loại tiết tấu đặc thù nào đó, hắn không rõ hàm nghĩa bên trong, cứ hai chữ hoặc bốn chữ xong lại tạm ngưng, phun ra liên tục từ trong miệng người kia, hoá thành từng con bướm trắng.
Đang trong cảnh tranh đấu sống chết, chợt lại có một đám linh điệp nhẹ nhàng xen vào mà bay múa, vờn quanh Tống Tiềm Cơ.
Quá đột ngột, cũng giống như người kia đột ngột xuất hiện ở đây vậy.
Hồ điệp xuyên qua trung tâm gió lốc, bám lên trên tàn hồn, chỉ giống như nhẹ nhàng dừng lại trên cánh hoa.
Tàn hồn đen kịt run rẩy kịch liệt, nhanh chóng ‘phai màu’, từ đen biến thành trắng.
Kim quang thoát khỏi trói buộc, Bất Tử Tuyền bạo phát sinh cơ, áp lực trên người Tống Tiềm Cơ nhanh chóng biến mất.
Đây là thứ chú ngữ cổ quái gì vậy, Tử khí nồng đậm mãnh liệt của tàn hồn mà cũng có thể trấn áp, ta đời trước tung hoàng thiên hạ mà cũng chưa từng được nghe qua.
Người kia một hơi niệm ngàn chữ, cuối cùng ngâm nga:
“Linh hồn quay lại, người chết hồi hương”
Tống Tiềm Cơ chỉ thấy một ngón tay trắng trẻo xuyên qua kim quang, điểm lên mi tâm hắn.
Hắn tuy không cảm thấy có bất cứ ác ý nào, nhưng cũng không muốn bị người có lai lịch bất minh này điểm trúng, nên đột nhiên nghiêng đầu né tránh.
Đồng thời kiếm trong tay chém ra, không phải để đả thương người mà chỉ muốn buộc người kia thu tay lại.
Kiếm của hắn chém vào khoảng không.
Người kia khẽ hừ một tiếng, ngón tay bị buộc phải chuyển hướng, nhưng vẫn lướt qua mi cốt hắn.
Chỉ chạm rất nhẹ, nhưng vẫn để lại vệt đỏ nhàn nhạt.
Mi cốt bỏng cháy khiến cả người Tống Tiềm Cơ chấn động.
Chỉ trong nháy mắt, bóng người trước mặt đã biến mất.
Hắn quay lại ‘Giới Vực’ của chính mình.
Khắp nơi hỗn độn, trên ruộng lúa vàng óng, bạch quang nhảy lên giữa những hạt lúa, chiếu rọi ruộng lúa còn sót lại.
Không còn Tử khí oán niệm.
Hoá ra ‘hồ điệp’ không phải chú ngữ mà là tên của tàn hồn lúc sinh thời.
“Ta biết ngươi là ai rồi”
Tống Tiềm Cơ sờ sờ mi cốt.
Ngươi niệm ra hàng trăm cái tên, vì sao không lưu lại tên của mình.
Bởi tên của ngươi là điều cấm kỵ lớn nhất trong thiên hạ.
………
Trước Càn Khôn Điện, hàng trăm tu sĩ Nguyên Anh biểu tình nghiêm túc chuẩn bị xuất phát.
Lúc này vừa mới tảng sáng, gió cuốn sương mù, thổi tà áo tung bay.
Hư Vân lấy Trấn Sơn Kiếm từ trong điện ra, cầm ở trong tay.
Năm vị Phong Chủ theo sát sau đó.
Hôm nay là một ngày trọng đại của Hoa Vi Tông.
Tới gần ngưỡng cửa đại điện, bọn họ đột nhiên dừng bước, sắc mặt thay đổi:
“Chưởng Môn Chân Nhân… Bên kia, bên kia có viết một hàng chữ”
Có người vươn ngón tay ra chỉ:
“Thật quen mắt”
Mới chỉ trong chốc lát, ai có thể để chữ trên Càn Khôn Điện mà bọn họ lại không hề phát giác được như vậy?
Cơn giận của đám Phong Chủ như bị một chậu nước lạnh giội xuống, chỉ còn lại khói trắng bốc lên.
Bọn họ không dám tiến lên trước nữa, giống như hàng chữ kia là ác quỷ ăn thịt người.
“Chẳng lẽ là người kia sao?”
Hư Vân trầm giọng hỏi.
“…. Đúng vậy”
Hư Vân nói:
“Đọc!”
Trấn Sơn Kiếm có thể phá bỏ hết thảy thuật pháp che mắt, tay hắn cầm kiếm này, không nhìn ra trên mặt đất viết chữ gì.
Triệu Thái Cực hít sâu một hơi, thấp giọng đọc:
“Cách biệt hai trăm năm, không biết các ngươi gần đây có khoẻ không, ta biết mọi người đều rất nhớ thương ta…”
Hư Vân nghĩ thầm:
“Rốt cuộc là ai nhớ thương ngươi, mọi người đều muốn ngươi chết thì có!”
“Nhưng ta lười phải gặp các ngươi”
Triệu Thái Cực tiếp tục đọc.
Chữ là dùng ngón tay nhúng vào rượu mà viết thành, bên cạnh có vài dấu tay, xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như đứa trẻ con nghịch ngợm tiện tay vẽ vời:
“Tiểu tử kia tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là đồ đệ của ta, các ngươi muốn giết nó như thế, ta còn mặt mũi gì nữa. Ta chưa chết thì nó không thể chết”
Hư Vân tay cầm Trấn Sơn Kiếm, kịch liệt thở dốc, dũng khí chợt bùng lên.
Hắn nhấc tay, chém xuống một kiếm!
“Lại có chữ nữa!”
Có người kinh hô.
Triệu Thái Cực tiến lên trước nhìn kĩ:
“Biết ngay ngươi sẽ xuất kiếm mà. Không nói nhiều nữa, đang vội, có duyên gặp lại——”
Hư Vân chợt quát to:
“Mau ngậm miệng!”
Cùng lúc đó, chữ viết không ngừng hiện ra, Triệu Thái Cực đã đọc lên theo bản năng:
“Tiển Kiếm Trần thân bút”
Hắn giật mình bừng tỉnh, vội vàng giơ kiếm định bung ra lớp bảo hộ.
Nhưng quá muộn rồi.
“Đùng ——”
Ánh nến trong điện tắt ngóm.
Biển mây cuồn cuộn, lôi đình cuồng nộ!
Từng đạo sấm sét hung hăng giáng xuống, làm nổ tung đỉnh Càn Khôn Điện.
Nến tắt, gạch vỡ, lưu ly tan.
Đại điện sụp đổ.
Kiếm khí bị ba chữ ‘Tiển Kiếm Trần’ kích phát, bỏ qua hết thảy trận pháp phòng hộ của Hoa Vi Tông, trong phút chốc san bằng Càn Khôn Điện.
Chỉ trong nháy mắt, Thệ Thuỷ Kiều ầm ầm đứt gãy, biển mây sụp đổ, cá chép ngũ sắc hoá thành từng vũng máu.
Các tu sĩ chuẩn bị xuất trận bay giờ lại ngự kiếm mà chạy, quân lính trở nên tan rã.
Từng đạo kiếm quang xiên xiên vẹo vẹo, tranh nhau tránh né kiếm khí đang tung hoành giữa không trung, thỉnh thoảng bị đánh ngã xuống.
Trước Càn Khôn Điện, càn khôn điên đảo.
Lúc Tiển Kiếm Trần lưu lại tên mình còn tiện tay lưu lại một đạo kiếm khí.
Nếu Hư Vân không xuất kiếm, Triệu Thái Cực cũng sẽ không đọc ra cái tên kia.
Kiếm khí trên tên hắn sẽ không bị kích phát, lôi đình trên đỉnh điện cũng sẽ không giáng xuống.
Phía trên Hoa Vi Sơn bụi bay đầy trời, một đạo kiếm ảnh xẹt qua, cực không bắt mắt.
“Vẫn ngu xuẩn như vậy”
Người đứng trên kiếm cười cười, ném xuống một bình rượu rỗng.