Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253. Người Chết Hồi Hương (1)

Chương 253. Người chết hồi hương (1)
Chương 253. Người chết hồi hương (1)

Sau khi trọng sinh, Tống Tiềm Cơ rất hiếm khi thật sự tức giận, trừ phi có người nhổ bỏ hoa cỏ hắn tự tay trồng xuống, tận tâm chăm sóc cả năm trời, hoặc là phạm phải giới hạn của hắn.

Tình huống hiện giờ thuộc vế sau.

Tống Tiềm Cơ không hề dễ chịu, ‘Giới Vực’ của hắn mặc dù được Bất Tử Tuyền nuôi dưỡng, có được sinh cơ của cây cỏ ở Hoa Vi Sơn nhưng thời gian hình thành vẫn ngắn, còn lâu mới đạt được hình thái mạnh nhất.

Một lần hấp thu nhiều tàn hồn cường đại như vậy, đã vượt qua khả năng thừa nhận của Giới Vực.

Nhưng hắn không để tâm, Giới Vực bị phá vỡ có thể xây lại, cơ thể bị thương có thể chữa trị được. Lúc này hắn đã quyết tâm phải tàn nhẫn, đêm nay không thể nhân từ được nữa.

“Ngươi sợ cái gì?”

Tống Tiềm Cơ cười nói với Viên Thanh Thạch đang run rẩy.

“Chẳng lẽ một người sống sờ sờ như ta còn đáng sợ hơn một đám người chết sao?”

Tử khí đen đặc tụ lại thành một làn sóng, lao về phía Tống Tiềm Cơ, va chạm với kim quang trên người hắn, lại không ngừng bị hấp thu, hình thành nên một lốc xoáy cực đại.

Phía bên ngoài là từng đợt âm phong, vang lên những tiếng quỷ khóc sói gáo. Phía bên trong lại là kim quang xán lạn, mang theo sinh cơ tràn đầy.

Dưới sự công kích cực đại, ‘Hoa Vi Thành’ lung lay sắp đổ.

Viên Thanh Thạch vốn tưởng rằng hắn nhất định phải chết, Tống Tiềm Cơ phá cục, tất sẽ giết hắn trước để xả giận.

Lại chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ nói:

“Đi đi, quay về bảo sư phụ ngươi, giờ ta liền tới bái sơn môn”

Hắn vội vàng chạy ra ngoài mấy trượng, không kìm được mà quay đầu lại nhìn.

Tống Tiềm Cơ đứng giữa trung tâm ánh sáng và bóng tối, mang theo biểu tình bình tĩnh, ánh mắt lại giống như mới bò ra từ núi thây biển máu, xách theo kiếm tìm người đòi mạng.

Vừa giống thần minh lại vừa giống yêu ma.

Chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, không dám nhìn tiếp.

Hắn mở lòng bàn tay ra, triệu ra một vật điêu khắc nhỏ có hình dáng của Hoa Vi Thành:

“Phá!”

Cảnh vật tứ phía trong phút chốc tan thành mảnh nhỏ, màn trời chân thật lộ ra.

Phía đông đã dần phiếm trắng. Phía tây chỉ còn thưa thớt vài ngôi sao treo trên màn đêm tĩnh mịch. Vậy mà đã gần sáng.

Kiếm quang màu xanh nghiêng ngả lảo đảo xông về hướng Hoa Vi Tông.

…..

Trong từ đường khói nhẹ phiêu đãng.

Tầng tầng lớp lớp trường sinh linh bài lập lờ ánh hồng quang u ám, tựa như ác thú trợn to mắt giữa đêm khuya, từ tứ diện bát phương nhìn chằm chằm đám người trong từ đường.

“Hy vọng lần này bớt chút hao tổn”

Có người hối hận nói:

“Aiz, giết gà cần gì lấy dao mổ trâu! Hắn cho dù có bản lĩnh lớn thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ”

Những Phong Chủ khác đồng loạt phụ hoạ.

“Lời này sai rồi!”

Triệu Thái Cực lên tiếng:

“Giết gà là phải dùng dao mổ trâu, như vậy mới có thể một lần cắt đứt hậu hoạn”

Tàn hồn tổ tiên là tài nguyên trân quý, nếu có tiêu hao, chỉ cần có thể bay về trong linh bài, thụ hưởng hương khói thờ phụng, sẽ dần dần khôi phục.

Nếu triệt để hồn phi phách tán, vậy không thể tái sinh được nữa.

Còn về việc có thể giết chết Tống Tiềm Cơ hay không, hắn không chút nghi ngờ, chỉ đau lòng lần này phải trả giá quá lớn.

Chỉ có Hư Vân không nói lời nào, hắn hơi chau mày.

Đêm càng khuya càng lạnh, từng thanh âm đều như đang thúc giục lòng người.

Hắn nhìn về phía màn đêm mờ sáng phía ngoài cửa sổ, trong lòng có chút dự cảm không lành, không sao xua đi nổi.

Thanh Thạch luôn làm việc ổn thoả mà sao giờ này còn chưa quay về?

“Không tốt! Tắt rồi!”

Chợt có người kinh sợ kêu lên:

“Linh bài sư phụ tắt rồi!”

Triệu Thái Cực chấn động, cười lạnh nói:

“Nhìn đi, ta nói mà, tiểu tử này quả thực có bản lĩnh, không dùng dao mổ trâu sao có thể giết nổi?”

Nhưng có hai át chủ bài ‘phù thành’, ‘vong hồn’ chống đỡ, trong lòng hắn tính toán, không thèm để tâm.

Lời còn chưa dứt, linh bài khắp tường lập loè bất định, tựa như ngọn nến trong gió!

“Cái này, xảy ra chuyện gì vậy!”

Đám Phong Chủ Hoa Vi Tông hoảng sợ thất sắc.

“Sư phụ!”

Một tiếng kinh hô vang lên, Viên Thanh Thạch nghiêng ngả lảo đảo xông vào từ đường, mặt hiện vẻ kinh sợ, nói năng lộn xộn:

“Tống Tiềm Cơ, sắp tới rồi, hắn sắp giết tới rồi!”

Giữa một mảnh tĩnh lặng không thể tin nổi, tiếng đứt gãy thanh thuý vang lên.

Từ đường trong nháy mắt trống không.

Trong thoáng chốc này, Hư Vân nghi ngờ bản thân mình sinh ra ảo giác, hoặc đang nằm mơ.

“Cơ nghiệp tổ tông, cơ nghiệp tổ tông!”

Hắn không động đậy, tựa như nhìn thấy Hoa Vi Sơn động đất, sụp đổ:

“Mất rồi, mất sạch rồi….”

Con người không thể ngăn cản sương khói bay đi, tựa như chẳng thể ngăn cản năm tháng chảy trôi, thời đại thay đổi.

Bột phấn bay đi theo gió, tiêu tán vô tung.

Chỉ để lại bàn thờ trống không.

Giống như có một bàn tay lớn nhẹ nhàng miết một cái, xoá đi lịch sử tang thương từ khi khai tông lập phái cho tới nay, xoá đi tâm huyết tổ tiên truyền thừa đời đời.

“A ——”

Triệu Thái Cực gầm lên giận dữ:

“Nhãi ranh, sao ngươi dám!”

Đám người cực độ phẫn nộ nhưng lại mơ hồ sợ hãi, như vậy cũng không giết nổi Tống Tiềm Cơ, kẻ này lẽ nào có bất tử chi thân sao?

Hắn không chết thì thôi đi, vậy mà không tranh thủ thời gian tháo chạy còn dám tru sát tàn hồn, còn muốn xách kiếm giết tới sơn môn?!

Hắn điên rồi sao?

“Đứng dậy”

Hư Vân quay đầu lại, gầm lên với tên đệ tử trẻ tuổi của mình:

“Ngươi đứng lên cho ta!”

Viên Thanh Thạch vội vàng đỡ tường miễn cưỡng đứng vững:

“Tống Tiềm Cơ hắn không phải người, con tận mắt thấy hắn có thể hấp thu tàn hồn!”

Hư Vân một chưởng lật đổ bàn thờ:

“Mặc kệ hắn có phải là người không, dám huỷ từ đường ta, một trăm Thiên Cừ cũng không trả nổi”

Viên Thanh Thạch lần đầu tiên thấy sư phụ thất thố như thế, trong nháy mắt bị doạ cho thanh tỉnh trở lại.

Hư Vân trầm giọng:

“Truyền lệnh của ta, triệu tập toàn bộ trưởng lão Nguyên Anh trong môn phái, ngoại trừ đi ngao du, bế quan, dưỡng thương, toàn bộ tập hợp tại Càn Khôn Điện!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Viên Thanh Thạch biết rõ lúc này không tiện khai chiến nhưng thấy chư vị Phong Chủ ai nấy hai mắt đều đỏ ngầu giận dữ, hắn chỉ có thể đáp ứng.

Sau khi Hư Vân đột phá Hoá Thần thất bại, thuốc còn chưa tìm thấy, hắn chỉ sống ẩn dật, không còn tự mình xuất thủ.

Đêm nay tận mắt chứng kiến cơ nghiệp tổ tông bị huỷ, khiến cho lửa giận công tâm, nào còn suy xét được nhiều như vậy.

Tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp, vang khắp Hoa Vi Sơn, tuyên cáo môn phái gặp nguy.

Chim tước sợ hãi bay đi, dã thú gầm vang.

Đêm qua còn gõ chuông hỷ mà nay lại gõ chuông trận, sắc mặt người nào cũng trở nên ngưng trọng, tâm thần bất an.

Từ các phong, từng đạo độn quang bay lên trời khiến đất rung núi chuyển, , xuyên qua đêm đen trước lúc bình minh, hướng về phía Càn Khôn Điện.

……

Hết chương 253.
Bình Luận (0)
Comment