Viên Thanh Thạch xuất hiện ở trước cửa thành, tay cầm theo một mặt cờ trắng thật lớn.
Cửa thành cao lớn hùng vĩ, ba chữ ‘Hoa Vi Thành’ thật to treo ở trên đỉnh đầu hắn.
Cờ trắng trong tay hắn được bao trùm bởi một tầng hồng quang nhàn nhạt, phần phật tung bay.
Trên trán Viên Thanh Thạch chảy xuống một lớp mồ hôi lạnh tinh mịn.
Sư phụ đã đem chuyện này giao phó cho hắn, dặn dò hắn mấy lần là phải tuyệt đối cẩn thận.
Trong lòng hắn đồng dạng cũng hết sức rõ ràng, chuyện này quan hệ tới sự hưng suy của tông môn.
Hoa Vi Tông không thể mất đi sự cung phụng của thế gian, không thể mất đi các thế lực khác dựa vào, phải giữ vững địa vị bá chủ Châu Thiên Tây.
Cùng Tống Tiềm Cơ, không, cùng Quận Thiên Cừ đã đến mức người chết ta sống rồi.
Có đôi khi hoàn cảnh người chết ta sống này không phải vì ân oán cá nhân mà là vì lập trường, giai tầng, lợi ích, những thứ này không nhìn thấy, không sờ được nhưng lại rất quan trọng.
Hắn đã thay đổi mười hai vị trí, Tống Tiềm Cơ cũng đã thay đổi tám con đường, mỗi đường đều có thể nhanh nhất hướng tới chỗ hắn.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nơi này vốn là sân nhà của hắn, hắn có thể tư do đi lại, có thể cảm giác được tất cả mọi thứ ở trong thành.
Mời đầu, cái cảm giác thao túng con rối, trở nên toàn trí toàn năng này suýt nữa khiến hắn nghiện.
Mà địch nhân thì bị vây hãm trong thành, hẳn là cảm giác sẽ trì độn, thần thức không cách nào xuyên qua được lớp sương mù dày đặc. Giống như Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần, còn có những đệ tử Thiên Cừ khác.
Tống Tiềm Cơ làm sao có thể biết được hắn ở nơi nào chứ?
Vì sao tàn hồn cường đại như vậy cũng không thể làm thương tổn đến hắn, ngược lại còn bị hắn ‘Hấp thu’?
Căn bản không có đạo lý.
Tống Tiềm Cơ trong ấn tượng của hắn chỉ là một vị công tử ngông cuồng biết thổi ngọc tiêu, biết gõ nhịp hát ca ở trên đại điện.
Thế nhân đều biết, Tống Tiềm Cơ là người yêu thích hoa cỏ, tinh thông chơi cờ viết chữ, dựa vào Anh Hùng thiếp cùng Trích Tinh cục mà được Thánh nhân coi trọng.
Sau hỉ yến ngày hôm nay, còn thêm một điều nữa đó là tinh thông âm luật, không hiểu lễ pháp..
Đúng là một thiên tài. Viên Thanh Thạch nghĩ, nhưng thiên tài này sau khi bị chặt đứt chỗ dựa cũng như không thể sử dụng được thần khí thì hẳn là sẽ không khó đối phó.
Vốn là một ván đấu có thể giành chiến thắng dễ dàng, hiện tại hắn lại mơ hồ cảm giác sự tình đã vượt ra ngoài khống chế.
Nhưng hắn thân là người ở trong ‘Thành’, cũng không có cách nào để liên hệ sư phụ cùng tông môn.
“Đi”. Hắn cắn răng huy động cờ trắng trong tay.
Quang mang màu đỏ tươi lóe lên, từ trên bầu trời xuất hiện mười đạo hắc ảnh, sau đó đồng loại bay về cùng một phía.
Tàn hồn không có thần trí, chỉ có thể dựa vào Dẫn hồn kỳ để điều khiển.
Hắn là người cầm cờ, cũng chính là người thao túng đằng sau, tuyệt đối không thể bị tìm thấy.
Đúng vào lúc này, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, nghe được âm thanh từ trong gió truyền đến:
“Ta có cảm giác hết sức nhạy bén đối với sinh cơ, ngươi là người sống chân chính duy nhất ở trong thành hiện giờ, đừng chạy nữa”
Là âm thanh của Tống Tiềm Cơ.
Sắc mặt Viên Thanh Thạch nháy mặt liền trở nên trắng bệch, thân hình như khói nhẹ biến mất tại chỗ.
……
“Đêm nay rời khỏi Hoa Vi sơn
Chìm vào phàm trần làm phàm nhân.
Nuôi gà chăm chó và làm ruộng…”.
Tống Tiềm Cơ giơ kiếm đánh ngã một người, là vị chủ tiệm thang bao, sau đó tiếp tục nói:
“Cứ vậy tiêu sái sống một đời”
Đêm đầu tiên hắn trọng sinh trở về, dùng chủy thủ treo lơ lửng trên vách núi đá Đoạn Sơn Nhai.
Gió lạnh núi rừng thổi qua áo bào đệ tử ngoại môn của hắn, hắn nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, trong lòng cũng khẽ đọc bài vè này.
Tối nay hắn đọc vè, chém người, mở ra Giới Vực thu lấy tàn hồn, một đường hát vang tiến về phía trước, từng màn của kiếp trước tái hiện trước mắt hắn
---- thiếu niên đi ra khỏi con đường dài chồng chất thi thể, nửa cánh tay lộ ra cả xương trắng, cả người dính bẩn bởi máu tươi, bùn lầy, dịch tủy, nôn mửa, nhìn không ra hình người hoàn chỉnh nữa.
Khi hắn đi đến trước mặt người thao túng mọi chuyện, hắn muốn hỏi đối phương rốt cuộc vì sao lại hận hắn như vậy, vì sao lại phải dùng cách thức như thế này để giết hắn.
Ngược lại, đối phương bị hắn dọa cho sợ hãi, sau đó lại bị hắn một kiếm chém đầu.
Khi rơi vào sơn cùng thủy tận, không thể so tu vi hay pháp thuật.
Mà phải so tâm ai cứng hơn, so ai ác hơn.
“Sự tình cần làm ta cũng đã từng làm hết rồi. Ta cũng đã giết người đến mệt mỏi lắm rồi. Ta không muốn lại đi tiếp còn đường trước đây, vì sao các ngươi không chịu hiểu chứ?”
“Ta không phải thiên mệnh chi tử, ta cũng không phải là nhân vật chính, ta cứu không được thế giới này. Ta chỉ muốn an phận trồng trọt, vậy cũng là sai sao? Trồng dưa thu hoạch dưa, trồng đậu thu hoạch đậu, ta thích tân sinh, không thích chết chóc.
Đất đai cùng cỏ cây còn đáng tin cậy hơn so với con người, nó sẽ không bao giờ nói với ngươi, thật xin lỗi…..”
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm nói, sau đó liền thở dài:
“Có thể giết ra khỏi tòa thành này, thật không phải là người. Có thể thao túng cả một tòa thành đi giết người, cũng không phải là người. Ngươi còn trẻ, chẳng lẽ sư phụ ngươi chưa từng dạy ngươi, có chút điểm mấu chốt một khi bị đánh vỡ, ngươi sẽ không quay đầu lại được. Tại sao có thể để ngươi đi làm những việc dơ bẩn này được chứ?”
Viên Thanh Thanh cứng đờ cả người, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tống Tiềm Cơ.
Cả người hắn run rẩy, trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy còn khủng bố hơn nhiều so với tử vong.
Thanh âm của Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt, mang theo chút vẻ mệt mỏi.
Từng chữ hắn đều nghe thấy nhưng lại không hiểu gì cả. Càng không dám nghe kỹ.
“A”. Một tiếng quát chói tai vang lên, quang mang màu đỏ tươi trên Dẫn Hồn kỳ sáng lên, chiếu sáng cả nửa tòa thành.
Phía chân trời, mây đen cuồn cuộn, vô số đạo hắc ảnh lao ra, như đàn quạ đen hung ác đang truy đuổi con mồi.
Tống Tiềm Cơ giống như bị những cơn thủy triều đen cuồn cuồn của Tử Hải bảo phủ.
Hắn đứng ở trung tâm những cơn thủy triều mở miệng:
“Giới Vực, hiện”
Tịnh Bình khẽ chấn động, quang mang kim sắc phóng ra. Sinh cơ khiến cho đại địa hồi xuân từ trong Tử Phủ hắn trào ra.
Âm dương sinh tử, tương sinh tương khắc, nhất thể đồng nguyên.
Không có tử vong thì làm gì có tân sinh….