“ ‘Thất Tuyệt Cầm’ của ngươi đâu?”. Lận Phi Diên vội la lên:
“Ban ngày ngươi thổi tiêu lợi hại như vậy mà, mau lấy Cầm ra đàn đi”
“Vừa tiến vào nơi đây, ta đã nhận thấy, pháp khí không có hiệu quả nữa rồi”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Cho ta mượn một thanh kiếm, ta biết là ngươi vẫn còn thanh kiếm khác”
Một tên thích khách bình thường, tuyệt đối không thể chỉ mang theo người một thanh kiếm.
“Nhớ trả lại cho ta đấy”. Lận Phi Diên lấy ra hai thanh kiếm, đem chuôi kiếm đáng giá kia đưa cho Tống Tiềm Cơ.
Vô cùng vô tận đám đông từ trong sương đêm tràn ra, đi về phía hai người.
Sau khi Tống Tiềm Cơ tiếp kiếm, đã nhìn rõ khuôn mặt của những người đó.
Đó là những người mới vừa rồi gặp thoáng qua trên đường, lúc này ánh mắt ai nấy đều trống rỗng và đờ đẫn.
Bọn họ bao gồm cả nam nhân, nữ nhân, có cả lão nhân và tiểu hài tử, toàn bộ đều mang theo khuôn mặt chết lặng. Bọn họ bảo trì tốc độ tiến lên, giống như những con rối gỗ bị thao túng, đơn giản chỉ là những cái xác không hồn.
Mới đầu, bước chân của bọn họ còn thong thả, giống như người thao túng đằng sau còn chưa quá thuần thục thao tác, nhưng sau đó, tốc độ dần trở nên nhanh hơn.
Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm đen nhánh, mây đen cuồn cuộn, gió lạnh thổi qua, giống như có bóng ma xuyên qua tầng mây đen vậy.
Quả nhiên là như thế, lại tới nữa rồi.
Khóe miệng Tống Tiềm Cơ lộ ra một nụ cười trào phúng.
Lận Phi Diên đã từng vượt qua rất nhiều sát trận, trải qua biết bao hiểm nguy sóng gió đến bản thân hắn cũng không nhớ rõ nữa, hắn tự nhận mình không sợ trời không sợ đất.
Nhưng không khí nơi này lại vô cùng quỷ dị, thật sự đã khiến cho hắn lạnh cả người.
“Bọn họ là người sao?”. Hắn hỏi Tống Tiềm Cơ, thanh âm khẽ run:
“Người của cả tòa thành này đều muốn tới giết chúng ta sao?”
Một khắc trước còn là một tòa thành tràn đầy sinh cơ, náo nhiệt, người nơi đây ai nấy còn đều trần đầy niềm vui, vậy mà chớp mắt một cái đã cảnh còn người mất.
“Nơi đây không phải Hoa Vi Thành chân chính. Bọn họ cũng không phải là người thật. Những người này không có thần trí, có thể là bị người khác điều khiển. Người điều khiển nhất định cũng đang ở trong thành. Nhưng vì để không bị ta phát hiện, hắn sẽ tận lực che giấu”. Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng nói, ngữ điệu vững vàng.
“Làm sao ngươi biết?”. Lận Phi Diên nhíu mày.
Đối phương quá trấn định quá tỉnh táo. Nếu người này không phải Tống Tiềm Cơ, hắn còn muốn hoài nghi có phải là người do địch nhân phái tới nằm vùng không nữa.
“Ta đã từng gặp qua một lần”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Thật lâu trước đây rồi”
Khi đối mặt với dòng sông thời gian, hắn đã xem đi xem lại cả trăm lần ‘kết cục cuối cùng nơi cánh đồng tuyết’ của mình, xem nhiều đến mức tâm hắn đã trở nên như mặt hồ phẳng lặng không có nổi một gợn sóng nào.
Xem đi xem lại cả ngàn lần ‘hành trình leo tiên đồ’ của mình, vừa xem còn vừa nói chuyện phiếm cùng với Lời tự thuật, tự trào phúng bản thân.
Nhưng trong cả ngàn vạn chuyện đã trải qua của kiếp trước, vẫn như cũ có một ít cảnh tượng hắn không muốn xem lại, đó là những hồi ức theo bản năng muốn quên đi.
Giống như giờ phút này vậy.
“Vậy quá tốt rồi”. Lận Phi Diên vui mừng khôn xiết, đột nhiên sinh ra tâm lý hào hùng:
“Đã có lần thứ nhất thì không sợ có lần thứ hai. Lần trước ngươi xông ra ngoài bằng cách nào?”
Hắn đợi một lát, không thấy câu trả lời, đang muốn thúc giục lại nghe thấy đối phương cười nói:
“Không nói cho ngươi đâu”
Nét tươi cười trên khuôn mặt Lận Phi Diên liền biến mất, hắn tức đến mức sùi bọt mép:
“Ngươi bị bệnh à? Còn chưa tỉnh rượu sao?”
Tống Tiềm Cơ không để ý đến hắn, nghiêm túc dặn dò:
“Trước khi ta tìm được người điều khiển, ngươi cố gắng giữ khoảng cách an toàn với bọn họ, không nên giết người. Minh bạch không?”
“Ta minh bạch, ta sẽ bảo tồn linh khí”. Lận Phi Diên gật đầu, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười:
“Lần này, hai ta cùng nhau vượt qua nguy hiểm, cũng có thể tính là sinh tử chi giao. Ta sẽ kéo bọn họ sang phía bên phải, ngươi đi hướng bên trái mà tìm người điều khiển, chờ ta đếm từ một tới ba, chúng ta sẽ đồng thời hành động ----Này, Tống Tiềm Cơ, chết tiệt”
Còn chưa nói xong, Tống Tiềm Cơ đã thi triển thân pháp lao đi, bóng dáng hắn trong nháy mắt hoàn toàn tan biến vào trong màn sương đêm.
Lận Phi Diên không nhìn thấy hắn đâu nữa.
……
Trong Hoa Vi Thành có rất nhiều nhà cao cửa rộng.
Tống Tiềm Cơ lướt qua từng nóc nhà, như một con chim lượn lên lượn xuống trong rừng.
Trong làn sương mù cuồn cuộn dày đặc, hướng đi của hắn lại hết sức rõ ràng, không có bất luận một đường vòng nào, giống như hắn đã chắc chắn nơi mình phải đến vậy.
Người điều khiển sau lưng thao túng đám người bò lên trên mái nhà, với ý đồ cản trở hắn, nhưng tốc độ của Tống Tiềm Cơ vẫn nhanh hơn một bậc.
Một cơn gió mạnh thổi trên bầu trời, luồng khí cường đại như muốn thổi hắn rơi xuống, nhưng Tống Tiềm Cơ vẫn ngược gió mà đi.
Ngẫu nhiên rơi vào đám đông bao vây, biểu tình của hắn vẫn trấn định mà vung kiếm, giống như chém ngã từng khúc cây.
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ:
“Các ngươi có thể động thủ ở Hoa Vi Tông, cũng có thể động thủ ở Thiên Cừ, tốt nhất là tự mình động thủ, đừng mượn tay người khác….Chỉ là các ngươi không nên làm chuyện như thế này. Hiện tại ta có chút tức giận rồi”
Tòa thành là giả, người là giả, trời giả đất giả, cả thế giới cũng là giả.
Nhưng ‘cảm giác’ giết người thì lại là thật. Chỉ cần có thể cảm nhận được độ ấm của máu tươi bắn tung tóe lên mặt, có thể nghe được những tiếng kêu rên, những tiếng kêu thảm, có thể nhìn thấy núi thi thể cùng hài cốt chồng chất.
Vậy thì thật giả có gì khác biệt chứ.
Hắn không để cho Lận Phi Diên giết người.
Đối phương còn nghĩ đó là để tiết kiệm linh khí, dành cho trận đại chiến phía sau.
Nhưng hắn cũng không giải thích nguyên nhân, càng không muốn nói ra chân tướng
----- đời trước hắn giết nguyên một tòa thành mới tìm ra được người điều khiển.
Hắn muốn sống, không muốn chết.
Nhưng một tòa Hoa Vi Thành có đến trăm vạn người bao gồm nam nữ lão ấu, những tiểu thương.
Mọi người cao thấp mập ốm bất đồng, mỗi khuôn mặt đều không giống nhau.
Bất luận kẻ nào giết qua trận này, kể cả có thể sống sót thì tinh thần cũng sẽ hỏng mất, từ đây về sau sẽ không cầm nổi kiếm nữa, trở thành heo dê mặc cho người khác xâu xé.
Đời trước, người dẫn hắn vào tòa giả thành này, không chỉ muốn mạng của hắn, còn muốn tru tâm của hắn.
Đời này, trong thành còn có những người hắn mang đến từ Thiên Cừ, bọn họ đều còn rất trẻ tuổi, mới chưa đến hai mươi tuổi.
Buổi tối làm mộng đẹp ‘xách kiếm ngàn vạn dặm, lang bạt Tu Chân giới, rong ruổi khắp thế gian’, ban ngày còn tụ tập chơi ném tuyết.
Trong gió đêm thê lương, một đạo hắc ảnh như con dơi từ trên bầu trời lao xuống, mang theo tiếng cười quái dị.
Linh áp to lớn từ trên không ập xuống người Tống Tiềm Cơ, mang theo tử khí mãnh liệt, giống như một cơn sóng thần đổ xuống hòn đảo.
Trên người người sống có ‘Sinh Khí’.
Trên người người chết có ‘Tử Khí’.
Hai loại khí này tương khắc với nhau. Chủ nhân đạo tàn hồn này có lẽ đã chết đi cả mấy trăm năm rồi, tử khí thật nồng đậm.
“Người chết bay trên trời tới giết ta, người sống trên mặt đất cũng tới giết ta”. Tống Tiềm Cơ nói xong, đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng quát hỏi:
“Nếu đã chết rồi, tại sao còn lưu luyến nhân gian như vậy?”
Thanh kiếm trong tay hắn giống như thanh sắt bình thường, tay áo của bộ lễ phục đã bị rách, bị cuồng phong cuốn lên.
Bốn chữ ‘lưu luyến nhân gian’ vang vọng giữa không trung.
Tàn hồn đã mất đi thần trí, không thể dùng được thần thông khi còn sống. nhưng chỉ dựa vào linh áp vẫn giống như một tòa núi lớn nện xuống đầu Tống Tiềm Cơ.
Lấy cường độ thân thể của tu sĩ Nguyên Anh bình thường, nếu lựa chọn đối kháng trực tiếp sẽ bị nghiền thành thịt nát.
Nếu nghĩ muốn dùng thân pháp để tránh né, tàn hồn sẽ dây dưa mãi không thôi, ‘Tử khí’ cùng oán niệm sẽ bao phủ hắn như trước.
Tống Tiềm Cơ mở miệng, cầm ngang trường kiếm, đôi tay kết ấn, một tiếng hô to vang lên từ trong cổ họng:
“Giới Vực, mở”
Trong hhoảnh khắc, sinh cơ mãnh liệt bùng nổ, kinh quang lóe lên, phá tan lớp sương mù dày đặc, chiếu sáng từng nóc nhà.
Kim quang xuyên qua thân thể vừa lao tới của hắc ảnh, hắc ảnh liền biến mất trong không trung.
..............