Từ khi Hoa Vi Tông khai tông lập phái cho đến nay, người tới người đi tấp nập, dần dần hình thành nên Hoa Vi Thành.
Toà thành này lưng dựa vào tiên môn, nhà nhà đều thờ phụng hương khói. Tín ngưỡng ăn sâu bén rễ, là một trong những căn cơ không thể dao động của tông môn.
Hôm nay Tống Tiềm Cơ đang ở trong chính toà thành này.
Hắn ăn xong thang bao, ăn mừng thành tựu nay đạt được, Lận Phi Diên thì bỏ tiền thanh toán, hai người tiếp tục dạo phố.
Gió thổi qua tay áo lễ phục của Tống Tiềm Cơ. Trên đường ít người qua lại, Lận Phi Diên cũng không hề thả lỏng, hắn quyết định mua một túi kim thêu tự thưởng cho chính mình.
“Hai vị công tử xem gì không?”
Xe đẩy của người bán hàng rong rực rỡ muôn màu, không chỉ có kim thêu mà còn bán cả mấy thứ đồ chơi nhỏ như chỉ thêu, khăn thêu, túi thơm.
Lận Phi Diên cúi người lại gần chọn kim thêu.
Chợt Tống Tiềm Cơ lên tiếng hỏi:
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
Lận Phi Diên lười để ý, hừ lạnh một tiếng:
“Ta nói mà, ngươi uống say rồi. Đây không phải Hoa Vi Thành thì là Quận Thiên Cừ chắc?”
“Nơi đây không phải Quận Thiên Cừ, cũng không phải Hoa Vi Thành”
Tống Tiềm Cơ nói.
Lận Phi Diên ngẩng đầu lên.
Hắn chợt ý thức được điều gì đó, trong phút chốc lông tơ dựng thẳng:
“Bọn Tiểu Mạnh đâu rồi?”
Thanh âm của Tống Tiềm Cơ vẫn trấn định:
“Không phải ở bên kia sao….”
Lận Phi Diên híp mắt.
Đường đi ẩn trong màn sương đêm dày đặc, đã không còn thấy rõ.
Phố xá phồn hoa giống như mộng, trong chớp mắt đã tan biến.
Chủ sạp hàng rong tựa như nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, vẫn tiếp tục hỏi:
“Công tử mua không?”
Mây đen bay tới, che lấp ánh trăng. Đèn lồng đỏ tươi treo đầu phố, tựa như ma trơi phiêu diêu trong gió.
Gió đêm rót xuống phố dài, toàn bộ con phố phảng phất như đang lưu động, tựa như một con sông đang trào dâng.
“A, lần này bỏ hết vốn liếng ra rồi”
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm:
“Chuyển một toà thành tới giết ta, lúc ta muốn nằm lại cứ bắt ta phải đứng dậy”
Phía cuối phố, có một bóng người bước ra từ màn sương đêm.
Tựa như thuỷ triều dâng lên, bóng người dày đặc bước ra.
“Đem theo kiếm không?”
Tống Tiềm Cơ hỏi Lận Phi Diên.
Mặt Lận Phi Diên chẳng có biểu tình gì:
“Ở Thiên Cừ Phường bị ngươi chém đứt rồi”
……….
Đám người Kỷ Thần, Mạnh Hà Trạch lần thứ sáu quay lại điểm xuất phát.
Tay Kỷ Thần cầm trận bàn, nhanh chóng tính toán, nhưng bất luận bọn họ nỗ lực thế nào, trận bàn cũng chỉ thỉnh thoảng chấn động, lộ ra đường kẻ hỗn loạn không có trật tự.
Đi hết con phố này vẫn là con phố náo nhiệt như cũ.
Tuần hoàn lặp lại, tựa như đi trên một vòng tròn.
Nói không nóng nảy là nói dối, nhưng trận hình lại vẫn chỉnh tề như trước.
Hai mươi tư đệ tử đi theo lần này đều là cao thủ đội săn bắn, là những người xuất sắc của đội hộ vệ.
Đến lần thứ bảy thì Kỷ Thần trực tiếp thu lại trận bàn, dừng bước mà lắc đầu.
Mạnh Hà Trạch cả kinh:
“Ngươi từ bỏ sao?”
Sắc mặt Kỷ Thần có chút tái nhợt:
“Mạnh huynh, trước phải có trận mới phá được trận”
“Lời này có ý gì”
Mạnh Hà Trạch chau mày.
“Đây không phải là trận, không chia ra cửa sinh và cửa tử, bởi vậy không thể phá trận”
Có đệ tử nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói:
“Không phải trận, vậy là thứ quỷ quái gì?”
“Là một không gian chân chính”
Kỷ Thần thở dài:
“Chúng ta sớm đã không còn ở Hoa Vi Thành nữa. Nói một cách đơn giản thì có người lấy hình chiếu trong một khoảng thời gian nào đó của Hoa Vi Thành đặt vào trong không gian này, khiến chúng ta tưởng rằng vẫn luôn ở trong Hoa Vi Thành.
Bước vào không gian của kẻ khác, tựa như rùa mắc lưới, bị quy tắc của nó hạn chế…”
Đội ngũ vang lên một trận xôn xao.
Mạnh Hà Trạch cao giọng nói cho người khác nghe:
“Không gian này nếu như lợi hại thật thì có thể trực tiếp giết chết chúng ta, xem ra nó cũng không phải là toàn năng!”
“Đương nhiên rồi”
Kỷ Thần hồi thần, cũng cao giọng đáp.
“Mặc dù trận bàn của ta mất linh nhưng phù chú Tống huynh cho mọi người vẫn dùng được, tu vi của chúng ta vẫn còn đó. Ta đoán rằng quy tắc hạn chế của không gian này rất đơn giản – không thể sử dụng pháp khí, chỉ có thể dựa vào chính mình”
Phố dài vẫn như cũ, người đến người đi tấp nập, phồn hoa thái bình, tiếng cười nói xôn xao.
Không biết nơi nào ẩn giấu sát khí.
Mạnh Hà Trạch tiếp lời:
“Vậy chuẩn bị đánh thôi”
Trường kiếm nay chỉ giống như một thanh sắt bình thường, không thể hấp thu linh khí, nhưng hắn vẫn nắm chặt trong tay.
Nghe hắn nói vậy, chúng đệ tử ngược lại lại thở phào:
“Chúng ta đều đi ra từ ngoại môn, lúc ấy cũng chẳng có pháp khí ra hồn nào ở bên người, càng không quen dùng những thứ đó. Quy tắc này, không hạn chế nổi chúng ta”
“Mặc kệ là nơi quỷ quái gì, cứ xông lên đã rồi tính tiếp”
Kỷ Thần hỏi Mạnh Hà Trạch:
“Ngươi có sợ không?”
Mạnh Hà Trạch đáp:
“Sợ cái gì, ta một thân chính khí, yêu ma quỷ quái há có thể đến gần”
Kỷ Thần:
“Ta không có thứ này, có thể cho ta mượn tí không”
“Lúc này rồi mà ngươi còn nói đùa được?”
“Lúc này mới cần nói đùa đấy!”
Kỷ Thần thực ra không cười nổi.
Hắn có cái tật, quen ra vẻ lạc quan, hơn nữa càng trong tình huống bi quan thì lại càng lạc quan.
Hắn không ngừng nói, làm sôi động bầu không khí trong đội ngũ, giống như mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ, không đáng phải sợ hãi.
Hắn biết rõ quy tắc này không nhắm vào bọn họ, là bởi vì, nó nhắm vào Tống Tiềm Cơ.
Thời điểm bình thường, Tống Tiềm Cơ có Hoạ Xuân Sơn và Thất Tuyệt Cầm bên người, tương đương với việc có thêm hai cái mạng.
Cho dù có gặp phải hai cường giả cao hơn hắn hai cảnh giới, hy sinh thể diện của tiền bối để tới cường sát, Tống Tiềm Cơ cũng có thể tự bạo pháp khí để giữ mạng.
Nhưng ngay thời khắc này, bản thân lại hắn không có gì cả.
Trong mắt Kỷ Thần, không nghi ngờ gì chính là tình huống xấu nhất.