Hư Vân gật đầu, đẩy mở một cửa sổ nhỏ, để chút ít ánh trăng chiếu vào phòng, chiếu sáng mặt tường
—— Toàn bộ phía trên tường đều là bài vị, âm u ảm đạm, khiến người ta phải run sợ.
Tứ diện bát phương, to nhỏ bất đồng, chữ trên trường sinh linh vị mỗi cái khác nhau, dày đặc chi chít, từng tầng từng tầng một hướng lên cao.
Cao không thấy đỉnh.
Nơi này vậy mà là từ đường của tông môn!
Sau khi cường giả tiền bối trong tông ngã xuống, linh vị của bọn họ liền được thờ phụng ở đây, hưởng thụ hương khói thờ phụng trường sinh không dứt, được thấm vào lòng tín nguyện của người dân thuộc địa Hoa Vi Tông.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm, ngày ngày đêm đêm, lẳng lặng phù hộ tông môn.
Từ đường là nơi trọng địa, không có đại sự sẽ không mở cửa.
Đổi một cách nói khác, chỉ cần mở cửa là tất có đại sự.
Nếu đính hôn đại điển của Trần Hồng Chúc hôm nay được tiến hành thuận lợi, nàng và hôn phu cũng phải tới từ đường lễ bái.
Giờ việc hỷ biến thành việc xấu, nhưng Chưởng Môn và Phong Chủ lại vẫn tới đây.
Bọn họ thắp hương, khom người vái ba lần, cung kính cắm vào lư hương.
Mặc dù đã sớm có kế hoạch từ trước nhưng đến khi mọi việc ngay ở trước mắt rồi vẫn có người do dự:
“Thật sự phải đi một bước này sao?”
“Đây là thời cơ tốt nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến”
Triệu Thái Cực lạnh giọng nói:
“Giết Tống Tiềm Cơ, đoạt lại Quận Thiên Cừ. Quặng mỏ ở Thiên Cừ, Triệu Gia ta không lấy một phân, toàn bộ giao cho tông môn!”
“Triệu Phong Chủ cao thượng!”
Lời này vừa nói ra, bốn vị phong chủ còn lại đều vững lòng tin.
Thật ra bọn họ đều hiểu rõ, quặng mỏ là chuyện nhỏ, địa vị của tông môn mới là chuyện lớn.
Trong phạm vi Châu Thiên Tây, Hoa Vi Tông vốn một mình độc bá. Nhiều tiểu môn phái yếu kém, tiểu quốc tiểu gia tộc đều không thể không dựa vào cây đại thụ này, buộc phải dâng bảo vật lên Hoa Vi Tông, quỳ gối mà nịnh nọt.
Trong đó có không ít người không hề tín phục Hoa Vi Tông, thậm chí còn thầm sinh oán hận, chỉ là không có chỗ dựa, vì sinh tồn mà phải cúi đầu.
Thiên Cừ như cây con đang nảy mầm, góc nhọn mới hơi lộ ra, khắp nơi đã ngẩng đầu quan sát. Chỉ có những tán tu xuất thân phàm nhân, nghèo rớt mùng tơi dám tới cắm rễ ở đó.
Nay ở hỷ yến, Tống Tiềm Cơ thổi một khúc, một mình đối chiến Tiên Âm Môn, bộc lộ tài năng.
Nếu để mặc Tống Tiềm Cơ thuận lợi quay về Thiên Cừ, trở lại Tống Viện, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ sức yếu lực nhỏ đem theo cả nhà chạy tới.
Dù sao linh khí Quận Thiên Cừ cũng đang dần hồi phục mà Tống Tiềm Cơ cũng không thu thuế.
Tầng lớp quản lý Hoa Vi Tông đều hiểu đạo lý này.
Hư Vân trầm giọng nói:
“Bắt đầu đi”
Đám người nhất loạt cắt lòng bàn tay, vỗ lên bàn thờ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, thanh âm từ thấp đến cao.
Máu tươi rơi xuống, hoà thành dòng lăn trên nền gạch.
Gió lạnh tràn vào từ cửa sổ, thổi tan hương khói dày đặc, hàn ý thấu xương.
Hàng trăm linh bài chấn động, phát ra âm thanh lạch cạch.
Từ đường trống rỗng trong nháy mắt như trở nên cực kì đông đúc, dần dần có người cảm thấy không khí không đủ, hô hấp khó khăn:
“Chưởng Môn Chân Nhân, thành, thành chưa?”
Hư Vân thét lớn:
“Hiện!”
Ánh trăng yếu ớt xuyên vào trong phòng, kéo dài bóng hình của họ.
Trong từ đường rõ ràng chỉ có sáu người đứng đấy nhưng trên tường lại có thêm một cái bóng!
Bóng đen của bộ xương khô kia nhanh chóng phủ thêm một làn da, hoá thành ngũ quan.
Có vị Phong Chủ đột nhiên run rẩy:
“Sư, sư phụ…”
Hư Vân gầm lên:
“Tuyệt đối không được nói tên!”
Phong Chủ kia tập tức cảnh giác, ngậm miệng không nói.
Bảy, tám, chín… từng đạo hư ảnh bay lên giữa làn khói.
Mãi cho đến khi trong phòng chật cứng, tiếng kêu bén nhọn từ yếu thành mạnh, cơ hồ như làm thủng màng nhĩ.
Hư Vân ngẩng đầu lên nhìn, hàng trăm bóng đen đang nhảy múa điên cuồng giữa không trung. Bọn chúng gầm rú, va chạm, tiếng cười quái dị, bốn bức tường chấn động kịch liệt.
Nếu không phải có trận pháp bảo hộ, linh áp bạo trướng sớm đã làm nổ tung từ đường.
Triệu Thái Cực lần đầu tiên tham gia vào nghi thức này, liếc mắt liền thấy cảnh tượng quái dị như vậy, hắn theo bản năng mà run sợ, hai chân run rẩy, nhưng ánh mắt lại sáng rực, khó kìm nổi hưng phấn.
Lần này cho dù Tống Tiềm Cơ có ba đầu sáu tay, năng lực thông thiên cũng nhất định phải chết!
Lai lịch một môn phái thế nào, phải xem linh mạch phong thuỷ nơi nó chiếm cứ, xem nó che chở bao nhiêu thế lực, thu thập được bao quyển bí tịch, khai thác được bao nhiêu linh quặng, chiếm được bao nhiêu pháp bảo, cùng với trong tông có bao nhiêu cường giả Hoá Thần, Đại Thừa, Tiểu Thừa, Nguyên Anh toạ trấn, những cường giả này lại bồi dưỡng ra bao nhiêu đệ tử có thiên phú dị bẩm, bao nhiêu đệ tử thiên tài nổi bật trong đám trẻ tuổi.
Nhưng những cái này chỉ là ‘minh bài’, nhìn được sờ được.
Thiên hạ rộng lớn, thuỷ triều lên rồi lại xuống, nào có ai trường thịnh không suy.
Những tông môn cỡ nhõ hoặc tầm trung nếu nhất thời suy tàn, vậy chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào ‘đời sau’.
Đại tông môn thì lại có một con đường khác, giống như Hoa Vi Tông, đời này nếu không có Thánh nhân Hoá Thần vậy vẫn còn đời trước.
Nếu đời trước không có thì còn đời trước nữa.
Đời đời truyền thừa, mãi mãi không dừng.
Hậu bối nếu gặp rắc rối không thể giải quyết, vậy vẫn còn tổ tiên giúp đỡ.
‘Thủ đoạn sau cùng’ mà tổ tiên lưu lại chính là con át chủ bài trong tối của môn phái, là nền tảng và cũng là thứ giúp cho môn phái có thể giữ được sự tự tin.
Nó bao gồm hộ tông đại trận, áp sơn bí bảo không thể dễ đàng động đến, là con đường tháo chạy trong nháy mắt có thể dịch chuyển…
Cùng với, chính bản thân tổ tiên.
Đương nhiên bọn họ không còn là ‘người’ chân chính.
Máu thịt đã tan, chỉ còn chút tàn hỗn cưỡng chế lưu lại nhân gian, thần trí mất nửa, ân oán sinh thời quên hết.
Tồn tại chỉ để che chở cho tông môn.
……..