Đường phố rực rỡ ánh đèn, người đông như mắc cửi, cửa hàng san sát nhau. Nhiều người bán hàng rong bày sạp ven đường, lớn tiếng mời chào khách nhân.
Ánh mắt Lận Phi Diên quét qua từng người một.
Khất cái ôm bát, người phụ nữ ôm con nhỏ, tiểu hài tử ăn bánh ngọt, trong ánh mắt hắn tất cả đều giống như đang cố tình nguỵ trang, không mang theo ý tốt.
Những chiếc kéo dùng để cắt vải, tiểu đao dùng để thái thịt bò, phi đao dùng để làm xiếc, đại chuỳ để rèn sắt giống như đều là hung khí đang vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.
Còn có xe ngựa đang rủ mành, xe bò kéo theo thùng xe lớn, sọt phủ vải trắng giống như đều có vài thích khách có tu vi cao, chuyên ám sát Nguyên Anh đang ẩn nấp bên trong.
“Không sao, bệnh nghề nghiệp tái phát thôi”
Lận Phi Diên lắc đầu mạnh.
Hoa Vi Thành khiến người ta hoa cả mắt, đầu óc hắn cũng bị loạn theo.
Tống Tiềm Cơ chỉ trỏ:
“Muốn đi thì cứ đi đi”
Lận Phi Diên nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy trước cửa tiệm tơ lụa có để tấm biển ghi ‘Gấm thêu phù dung mới về hàng’:
“Đừng có mà vũ nhục sở thích lúc rảnh rỗi của ta”
Ta đường đường là thủ lĩnh thích khách, vào nghề bao năm nay chưa từng thất thủ, có thể cho ta một chút tôn trọng cơ bản không hả?
“Được, được”
Tống Tiềm Cơ muốn cho đối phương ít tiền lẻ để hắn đem đi mua vải:
“Mọi người đều đi chơi cả rồi”
Vừa sờ vào túi trữ vật, liền phát hiện bên trong đã hết sạch tiền.
“Vì bọn họ đều đi cả rồi nên ta mới không đi”
Lận Phi Diên vẫn lắc lư theo sau Tống Tiềm Cơ.
Đám người Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần có tư duy giống người thường, còn hắn là tư duy của thích khách.
Càng thái bình lại càng cảnh giác, càng sợ hãi lại càng tham lam
“Ngươi… mang theo tiền chứ?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Để làm gì?”
Tống Tiềm Cơ nhìn biểu tình của hắn liền biết hắn nhất định có, xoay đầu qua hô lên với người bán thang bao ven đường.
(thang bao: bánh bao có nhân súp)
“Ông chủ, cho hai lồng”
“Lấy hai lồng làm gì, ta lại không ăn!’
Lận Phi Diên đáp.
Loại người như hắn luôn mang toàn bộ tài sản trên người, đề phòng ngày nào đấy đột nhiên chết đi, tiền còn chưa tiêu hết.
Thế thì lỗ to.
Ráng chiều dần tan, đèn lồng bên đường dần được thắp sáng.
Trước sạp hàng rong nhỏ, hai người ngồi co lại trên chiếc ghế thấp bé.
Lận Phi Diên rũ ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau đũa:
“Cứ đến giờ là phải ăn cơm, ngươi còn là tu sĩ nữa không đấy? Toàn là thói xấu do Tống Viện dưỡng ra. Aiz, cho ngươi này”
“Hôm nay vui mà”
Tống Tiềm Cơ nhận lấy đũa.
Tử Dạ Văn Thù đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn, sẽ kịp thời trao đổi tin tức với hắn.
Về sau, mỗi khi đột phá, hắn đều có thể khống chế để đột phá sau đối phương.
Hắn còn tìm ra biện pháp áp chế tu vi nữa.
Lúc hoa nở trên Hoa Vi Sơn, sinh cơ thiên địa đổ vào linh đài, hắn lại một lần nữa nhìn thấy ‘cánh đồng lúa mì’ của mình.
Lúa mì phát triển tốt đến mức khiến người ta phải vui mừng, cánh đồng luá rộng hơn trước đây, trong đó có vài bông lúa mơ hồ có dấu hiệu từ hư vô biến thành chân thực.
Về sau linh khí trong cơ thể nếu nhiều đến mức trướng lên, hắn liền dùng để củng cố ‘Giới Vực’
Con thú nuốt vàng không đáy này có thể không ngừng hấp thụ linh khí, Tống Tiềm Cơ không còn ghét bỏ ‘cánh đồng lúa mì’ không khoe ra nổi này nữa.
Có hai điều này, Tiển Kiếm Trần có đến cũng có thể lừa gạt được lão.
Giờ trở về Thiên Cừ cũng không làm trậm chễ việc gieo hạt đầu xuân.
Thang bao vừa được bưng lên bàn, hương thơm cùng hơi nóng ấp vào mặt.
Lận Phi Diên gắp cái lớn nhất.
Đợi đến khi Tống Tiềm Cơ bắt đầu ăn, nửa lồng đã trống không.
Người khác vui thì uống rượu ca múa, hắn lại chỉ có thể ăn mấy cái thang bao.
Cả con phố đều bán đồ ăn vặt, sạp hàng rong đại đa phần đều bán đồ ăn nóng hổi, giúp người ta ấm bụng giữa ngày đông tháng chạp.
Từng làn sương trắng xuyên qua ánh sáng vàng nhạt của đèn lồng, làm mờ đi khuôn mặt của khách nhân.
Làn sương nóng bay vào trời đêm, tựa như tiên vân mịt mùng, nhẹ nhàng vờn quanh.
……….
Vô Ưu Điện giấu mình giữa tiên vân.
Rèm trướng buông xuống, khói nhẹ lượn lờ.
Trần Hồng Chúc nuốt xuống đan dược, sắc mặt đã khôi phục vẻ hồng nhuận, nàng lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp đều đều, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
“Vẫn là con lúc nhỏ ngoan, cho dù có tuỳ hứng lười biếng làm nũng thế nào cũng chỉ là trẻ con đùa nghịch”
Hư Vân thở dài:
“Ngủ một giấc cho ngon đi”
Hắn thắp hoàn mộng hương giúp an thần, yên lặng đóng cửa lại.
“Để Hồng Chúc nghỉ ngơi”
Hắn phân phó thị nữ:
“Không cho phép người khác vào làm phiền”
“Sư phụ”
Viên Thanh Thạch thấp giọng:
“Đệ tử đi đây”
Biểu tình hắn trấn định, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lại lộ vẻ lo lắng, bất an.
“Tên đã ở trên cung, không thể không bắn, đi đi”
Hư Vân vỗ vỗ bả vai đại đệ tử, mỉm cười nói:
“Vi sư tin tưởng con có thể làm tốt”
Bạch hạc vỗ cánh bay lên, đem theo Viên Thanh Thạch bay vào màn đêm.
Một tiếng hạc kêu vang lên, vô cùng thê lương.
Tiễn biệt đồ đệ xong Hư Vân liền đi đến sau núi.
Không có đạo đồng hầu hạ, cũng không có Chấp Sự, Trưởng lão đi theo.
Hắn một mình đi vào phòng tối ẩn giấu phía sau núi.
Trong phòng, khói dày đặc, nồng nặc mùi vị gỗ mục.
Không có bàn ghế, không có chân đèn, không có màn che, thoạt nhìn cả căn phòng trống không, tối om.
Màn đêm buông xuống, đại điện khắp Hoa Vi Sơn đèn đuốc sáng như ban ngày, hiếm khi thấy một căn phòng tối như vậy.
Trong phòng vang lên năm thanh âm:
“Chưởng Môn Chân Nhân”
Năm vị Phong Chủ của Hoa Vi Tông đứng chờ trong bóng tối đã lâu.