Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 247 - Chương 247. Danh Dự Quá Thấp (2)

Chương 247. Danh dự quá thấp (2)
Chương 247. Danh dự quá thấp (2)

Thứ chân chính có thể đảo lộn thời tiết không phải là trận pháp, thứ chân chính có thể ngưng tụ nhân tâm không phải là sợ hãi cường quyền.

Giống như đám đệ tử đi theo bên người Tống Tiềm Cơ hay đám di dân và tán tu muốn đến định cư ở Quận Thiên Cừ.

Mọi sự việc trên thế gian này, dù cho có ngàn khó vạn hiểm cũng phải chịu thua sự cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà, nói thì dễ làm mới khó, có mấy ai có thể chính chính làm được điều đó.

Tử Dạ Văn Thù nghĩ, đây là lí do mà Thư Thánh muốn đem Họa Xuân Sơn giao cho Tống Tiềm Cơ sao.

Tống Tiềm Cơ vui mừng:

“Không cần đa tạ, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng ta…”

Lời còn chưa dứt, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một bóng trắng lao tới.

Tử Dạ Văn Thù theo bản năng ấn lên thanh đao, nhưng hắn rất nhanh ý thức được thứ đang đến này không phải là ám khí.

Đao phong quá sắc bén, nếu rút đao rất dễ làm ngộ thương người khác, vì thế hắn chỉ nghiêng người tránh né. Bóng tráng cọ qua bên tai hắn, để lại chút cảm giác lạnh lẽo.

Đồng thời, lại một bóng trắng khác lao tới. Tống Tiềm Cơ thuận tay phất tay áo đẩy đi.

“Bốp”. Một quả cầu tuyết đập vào đầu vai Tử Dạ Văn Thù.

Tống Tiềm Cơ:

“….. Ta không cố ý”

Vừa quay đầu lại, liền thấy một luồng khí trắng đập vào mặt, khiến cho hắn hoa cả mắt.

Đám thiếu niên Thiên Cừ giống như một làn sóng nhiệt, gào thét vụt qua người bọn họ.

Cùng với đó là âm thanh của tiếng cười đùa, tiếng gào, tiếng chạy vội, còn có những từ ngữ thô tục khó nghe.

“Cái đồ chó nhà ngươi, Mạnh hà Trạch. Hôm nay ta mà không đem đầu ngươi ấn xuống tuyết được thì ta không phải người”. Đó là tiếng của Lận Phi Diên.

“Ai dùng khối băng vậy hả? Rốt cuộc là tên quái nào dùng khối băng đánh lén ta vậy hả?”. Đây là Kỷ Thần.

Tuyết đọng phía trên đầu bị tiếng nói cười ầm ĩ làm cho rơi xuống, rơi đầy đầu đầy vai của Tử Dạ Văn Thù.

Tử Dạ Văn Thù trong phút chốc liền trở nên ngẩn ngơ.

Hắn là cao thủ Di Ảnh thuật, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng né tránh từng bông tuyết, không để dính đến nửa góc áo.

“Cái đám nhãi ranh này”. Tống Tiềm Cơ tức giận mà bật cười, xấu hổ vươn tay, muốn giúp đối phương phủi đi lớp tuyết trên người.

“Đã để đạo hữu chê cười rồi, bọn họ ngày thường cũng không phải như vậy đâu. Chỉ là hôm nay có chút cao hứng, cho nên hơi quá phận chút, khụ, cái này không phải do ta dạy bọn họ đâu”

Thanh Nhai chư sinh khiếp sợ không nói nên lời, tất cả giống như đã trở nên ngây ngốc.

“Những người này đang làm gì vậy? Nhìn cũng không giống đang đùa giỡn”

“Không biết, cả lời nói và hành động đều thô tục, thiếu tôn trọng người khác, làm gì có chút nào bộ dáng giống tu sĩ chứ, nhưng ta nhìn bọn họ, cảm giác bọn họ, giống như,….rất vui vẻ”

Lại một bóng trắng đánh úp tới.

“Tống sư huynh mau cùng nhau tới nào”

Tống Tiềm Cơ xắn ống tay áo của bộ lễ phục lên, vo một quả cầu tuyết rồi ném trở về, tức giận nói:

“Tới cái đầu các người, lại còn dám quậy phá”

Kình khí dâng trào giữa không trung, bụi tuyết bay lên, giống như một đợt mưa băng tinh thể rào rào rơi xuống.

Các thiếu niên cười vang, khiến cho đám chim thú trở nên náo loạn.

Tống Tiềm Cơ lại nhìn một thân đầy tuyết trắng của Tử Dạ Văn Thù, nhìn ánh mắt khiếp sợ của đám Thanh Nhai chư sinh, hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Đã sắp thành công rồi lại còn thất bại. Đều là do một đám trong nhà không biết cố gắng gì cả.

Lại chợt nghe người nọ nhẹ giọng nói:

“Ta đáp ứng”

….

“Tống huynh, vừa rồi chúng ta đã làm ngươi bị mất mặt đúng không?”. Kỷ Thần nhỏ giọng hỏi:

“Sau khi trở về, ta sẽ thúc giục Vệ Bình viết bộ sách câu hỏi mới nhất, gửi cho những người đó làm, coi như là bồi thường thật tốt cho bọn họ”

“Không cần, mọi người đều biểu hiện đặc biệt tốt”. Tâm tình của Tống Tiềm Cơ không tồi, bước chân cùng liền trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Thật sao?”. Mạnh Hà Trạch hỏi.

“Đương nhiên”. Tống Tiềm Cơ tự tin nói.

Lận Phi Diên thử hỏi:

“Ngươi tỉnh rượu chưa vậy?”

Tống Tiềm Cơ:

“Ta không say”

Khi tới nơi này, ai cũng mang theo tâm lý sẵn sàng đối đầu với kẻ thù. Nhưng khi đi, lại mang theo niềm vui, sự thảnh thơi nhẹ nhàng.

Vào mùa đông, ban ngày thường kết thúc sớm, sau khi cùng đám Thanh Nhai chư sinh cáo biệt, sắc trời đã dần chuyển sang hoàng hôn.

Nhóm đệ tử Thiên Cừ sau khi ra khỏi sơn môn còn quay đầu lại nhìn, các cung điện nguy nga của Hoa Vi sơn ở dưới ánh hoàng hôn tỏa ra kim quang lấp lánh, nhưng lại không hiểu sao có chút cảm giác lạnh lẽo.

“Cứ dễ dàng như vậy mà đi ra sao, một đường trở về này, bọn họ sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái nữa chứ?”

“Chính bản thân bọn họ còn chưa thu thập xong cục diện rối rắm của mình, nào còn rảnh rỗi mà đi gây phiền toái cho chúng ta nữa chứ?”

“Kể cả có phải đối phó, bọn họ trước tiên cũng nên tìm Vệ gia mà đối phó”

“Ha, để cho bọn họ đấu với nhau đi”

Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Đi dạo phố nào”

Các đệ tử vang lên một đợt tiếng hoan hô.

Khắp nơi trong Hoa Vi Thành đều vang lên âm thanh nghị luận chuyện buổi sáng hôm nay. Phần lớn đều là phàm nhân cùng với tán tu tới đây xem náo nhiệt.

Vệ Trạm Dương bị thương, Trần Hồng Chúc lập huyết thề, còn có Tống Tiềm Cơ chiến thắng Diệu Yên tiên tử cùng người của Tiên Âm môn.

Chuyện này cũng đủ cho các đại tửu quán và trà lâu nói nửa năm.

Kỷ Thần đi chọn châu hoa về làm quà cho muội muội. Mạnh Hà Trạch đi mua bánh ngọt cho cha mẹ.

Giữa một mảnh ca hát nhảy múa này, trong lòng Lận Phi Diên bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.

Hắn không muốn mất hứng, nhưng đây là bệnh nghề nghiệp của thích khách

------nếu ta muốn ám sát Tống Tiềm Cơ lần nữa, ta nhất định sẽ chọn thời điểm này.

“Sao vậy?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

 

Hết chương 247.
Bình Luận (0)
Comment