Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246. Danh Dự Quá Thấp (1)

Chương 246. Danh dự quá thấp (1)
Chương 246. Danh dự quá thấp (1)

“Huynh nhìn mặt ta xem, có phải đẹp hơn so với lần gặp mặt trước hay không?”

Tống Tiềm Cơ nghe nàng nói tới vấn đề này, bước chân liền dừng lại, cẩn thận nhìn kĩ trái phải khuôn mặt nàng:

“Thật xin lỗi, ta nhìn không ra”

Hà Thanh Thanh mỉm cười:

“Tống sư huynh trong tâm không có tạp niệm, tất nhiên sẽ nhìn không ra rồi”

Nàng lấy ra một chiếc bình ngọc:

“Cái này cho ngươi”

Tống Tiềm Cơ nhìn chằm chằm miệng bình, cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở trong đó, không khỏi nhíu mày hỏi:

“Đây là gì?”

“Đây là đồ vật có lợi cho tu sĩ”

“Là gì?”

“Đây là…”. Hà Thanh Thanh hít sâu một hơi, truyền âm:

“Chất lỏng từ rễ Kình Thiên Thụ, có tác trợ giúp tu sĩ tăng lên tu vi”

Còn việc ngày đó bị đồng môn đẩy xuống dưới giếng mỏ, nhờ đó mới phát hiện rễ Kình Thiên Thụ và có được vật này thì nàng lại không nói.

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra.

Kình Thiên Thụ sao?

Đúng rồi, hiện giờ, bề ngoài thì Tu Chân giới mưa thuận gió hòa, hòa hợp êm thấm, tà đạo yêu ma như rắn mất đầu phải trốn đông trốn tây.

Trong mắt của rất nhiều tu sĩ bình thường, còn chưa có chính tà đại chiến, chưa có đại tai ương trời sụp đất nứt, cảnh tượng tận thế vẫn còn rất xa vời, ai có thể đoán trước được trăm năm sau thế giới sẽ trở nên như thế chứ?

Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

“Huynh không cần sao?”. Hà Thanh Thanh kinh ngạc.

“Ta không cần, ta cũng khuyên ngươi đừng tiếp tục sử dụng”. Tống Tiềm Cơ nghiêm túc nói:

“Mặc kệ tu vi bản thân như thế nào cũng nên tuần tự mà tiến, không nên vội vàng làm gì, đường tắt nhiều khi lại chính là đường vòng. Cũng giống như người chỉ sống một đời, cỏ cây cũng có lúc rụng tàn, chỉ cần là cỏ cây đều sẽ có sinh cơ, tất cả đã được định sẵn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ phải nghênh đón tử vong”

Hà Thanh Thanh thầm nghĩ, Kình Thiên Thụ cũng không phải là một cái cây bình thường. Loại quái vật khổng lồ có thể chống đỡ thiên địa, thọ cùng nhật nguyệt này tại sao lại chết được chứ?

Huống chi ta cũng chỉ lấy có một chút chất lỏng, chỉ giống như từ trong biển lấy ra một giọt nước thôi mà.

“Ta hiểu được”. Nàng thu hồi bình ngọc:

“Nhưng Tống sư huynh, không phải ai cũng có thể giống như huynh…”

Tống Tiềm Cơ và Hà Thanh Thanh đứng yên một chỗ nói chuyện. Đám chư sinh thư viện theo ngay phía sau đều kinh hoảng:

“Bọn họ tại sao lại dừng lại hết vậy? Viện giám sư huynh vẫn còn đang tiến về phía trước đúng không?”

“Nói nhảm, chúng ta hiện tại đang đi đường một cách quang minh chính đại. Nếu bọn họ dừng mà chúng ta cũng dừng theo, như vậy mới gọi là đang theo đuôi bọn họ đó”

“Có đạo lý. Ai nha, sắp đụng phải bọn họ rồi, sư huynh sẽ chào hỏi bọn họ sao?”

Hà Thanh Thanh còn chưa nói xong, liền nhìn thấy đám người Thanh Nhai thư viện:

“Ta phải đi rồi”

“Bảo trọng”. Tống Tiềm Cơ nói.

Tử Mặc vui vẻ nói:

“Hà sư muội, không, Hà sư tỷ”

Bọn họ cảm thấy Hà Thanh Thanh hẳn là sẽ nói cái gì đó đáp lại bọn họ hoặc ít nhất sẽ chào hỏi với Tử Dạ Văn Thù.

Trong số đám chư sinh không ít người còn thầm cho rằng, nàng được Viện giám sư huynh cứu trở về, nếu không có Thanh Nhai liền sẽ không có nàng. Về sau, dù nàng có lên cao đến mức nào thì vẫn là sư muội đi ra từ Thanh Nhai.

Nhưng Hà Thanh Thanh chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Tử Dạ Văn Thù cũng đồng thời gật đầu.

Không có nói gì nhiều với nhau, hai người chỉ như gặp gỡ thoáng qua.

Gống như bèo nước gặp nhau vậy.

Nét tươi cười quá mức nhiệt tình trên khuôn mặt đám Thanh Nhai chư sinh liền đông cứng lại, có chút xấu hổ.

May mắn Tống Tiềm Cơ chủ động mở miệng phá vỡ bầu không khí này:

“Tử Dạ đạo hữu, đồng đạo Thanh Nhai, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật trùng hợp”

“Không phải trùng hợp, ta muốn gặp ngươi”. Tử Dạ Văn Thù nói.

Tinh Trai cùng Tử Mặc truyền âm hét lên với nhau:

“Dù cho sự thật là như vậy nhưng sư huynh cũng không thể nói thẳng ra như thế chứ”

“Trực tiếp nói ra như vậy người ta tiếp nhận thế nào được chứ. Ta chịu không nổi nữa rồi, mau giúp ta đào cái khe đất để ta chui xuống với”

Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói tiếp:

“Tử Dạ đạo hữu suy xét kỹ càng rồi sao?”

Những lời này khiến người khác nghe mà không hiểu gì cả, chỉ có thể trố mắt nhìn không biết nói gì. Nhưng Tử Dạ Văn Thù lại biết, Tống Tiềm Cơ đang muốn hỏi về thỉnh cầu lần trước

------Mỗi lần trước khi đột phá, có thể thông báo trước một tiếng cho hắn được không, để hắn có thể sớm chuẩn bị.

Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Nở hoa như thế nào?”

Ở dưới Hải Vân đại trận mạnh nhất của Hoa Vi Tông, hắn làm sao có thể giấu diếm được mọi người, thi triển thuật pháp khiến cho hoa nở trên vùng đất đầy tuyết này?

Không chỉ Tử Dạ Văn Thù không hiểu rõ, mà cả đám khách khứa cũng như chủ nhà có mặt lúc đó cũng đều nghĩ nát óc mà không ra.

Chỉ có đám đệ tử Thiên Cừ đối với những chuyện thế này đã thành thói quen.

Bọn họ cảm thấy, ngay cả ở nơi ba năm liền không có một hạt mưa, trời khô hạn đất nứt nẻ như Quận Thiên Cừ, Tống sư huynh đều có thể chờ tới một trận mưa.

Thì việc mấy đóa hoa nở thôi tính là gì.

Tinh Trai vội vàng giải thích:

“Ý của Viện giám sư huynh là, không biết Tống tiên quan dùng pháp thuật gì…”

Còn chưa dứt lời, Tống Tiềm Cơ đã nói:

“Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện gì, ta không có dùng pháp thuật gì cả, cũng không ở trên trận pháp động tay động chân gì cả. Chỉ là tối hôm qua, ta cùng chúng nó có thương lượng qua, nếu nguyện ý nở liền nở, còn không muốn nở thì thôi. Phải cam tâm tình nguyện như vậy mới tốt”

Cây tùng già có tuổi thọ sánh ngang với Hoa Vi Sơn, bộ rễ kéo dài khắp bốn phương tám hướng.

Nó truyền lại tin tức, sẽ đem Bất Tử Tuyền thấm vào trong đất, phân chia cho đám hoa cỏ khác.

“Ta cũng không có ra tay đả thương người. Khi đó, khúc nhạc cùng với trận pháp dung hòa một thể, phá khúc cũng là phá trận, bọn họ là bị trận pháp phản phệ, tự làm bị thương bản thân”

Tử Dạ Văn Thù vẫn nhìn hắn, chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng kia.

Tống Tiềm Cơ cúi đầu, giật giật chỗ tua rua trên ống tay áo của bộ lễ phục:

“Ta đều đã nói rõ ràng. Ngươi không tin sao?”

Vừa rồi ở trên Thệ THủy Kiều, hắn lấy một đóa hoa khoai tây từ trong hộp ngọc ra lừa dối toàn bộ mọi người, chỉ sợ trong lòng của đối phương lúc này, danh dự của hắn đã bị hạ thấp trầm trọng rồi.

Thế nhưng Tử Dạ Văn Thù lại trịnh trọng nói:

“Đa tạ”

Hết chương 246.
Bình Luận (0)
Comment