Diệu Yên từ sớm đã biết, không phải tất cả mọi người trên đời này đều thích nàng.
Nhưng nàng lại có loại trực giác không thể diễn tả được, nàng cảm thấy ít nhất Tống Tiềm Cơ dù cho không thích nàng cũng không nên đối xử với nàng như vậy.
Lần đầu tiên, bọn họ gặp gỡ trên Thệ Thủy Kiều, Tống Tiêm Cơ làm như không nhìn thấy nàng.
Lần thứ hai, trên hội ngắm hoa, chính mình mang theo ý tốt chủ động muốn tặng hoa nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
Lần thứ ba, đó là ngày hôm nay, hắn tấu lên một khúc nhạc sát phạt quả quyết, không hề lưu tình chút nào.
Tống Tiềm Cơ có quan hệ không tồi với rất nhiều cô nương.
Các nàng có người thì thanh thuần đáng yêu, có người thì kiều diễm hăng hái, còn có Thanh Thanh kia với khí chất sắc bén, Trần Hồng Chúc thì kiêu căng tùy hứng.
Chuẩn ra mà nói, Tống Tiềm Cơ là người có tính tính tốt, không câu nệ nam nữ hay môn phái.
Nhưng khi đối mặt với chính mình, lại thể hiện ra sự lạnh nhạt vô duyên vô cớ. Ánh mắt nhìn đóa hoa sen trong nước còn có cảm giác thân thiết hơn so với nhìn nàng.
Thị nữ lo lắng nói:
“Lần này trở lại Tiên Âm môn, tiên tử nên bế quan đi”
“Vì sao?”. Diệu Yên hỏi.
Thị nữ nghĩ thầm, điều này còn không rõ ràng sao.
Ở trên Càn Khôn Điện thua một trận, ngoại trừ phải đổi mặt với sự tức giận của Vọng Thư tiên tử, còn phải đối diện với không ít nghị luận không tốt của ngoại giới.
“Ta, ta sợ tiên tử sẽ phải chịu ủy khuất”
Diệu Yên nghe vậy liền cười rộ lên:
“Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Hoa Vi sơn này, cho dù ta có bị lạc trong núi sâu ngày tuyết rơi cũng sẽ không có ai tới tìm ta đâu. Hoa Vi sơn lớn như vậy, có nhiều đệ tử thiên phú như vậy, một người ăn không ngồi rồi như ta đi lạc thì tính cái gì….”
Thị nữ ngạc nhiên tròn mắt nhìn nàng.
Diệu Yên chưa bao giờ nói những lời như thế này. Nàng đối với quá khứ không vui vẻ gì của mình trước nay đều không muốn nhắc tới.
Lúc này, lại không biết là đang nói cho thị nữ nghe, hay là đang nói cho chính bản thân nàng nghe:
“Ta sẽ không gục ngã đâu. Có bàn luận vẫn tốt hơn là không có ai để ý tới”
……
Trên đường xuống núi, tuyết phủ trắng xóa, hoa tươi ngập đường.
Hai bên sơn đạo, hoa đào, hoa lê, hoa hạnh nối tiếp nhau nở ra thành từng cụm, từng cụm, vừa giống như làn khói hồng lại vừa giống như làn sương đỏ.
Hà Thanh Thanh cùng Tống Tiềm Cơ sóng vai nhau đi ở cuối hàng.
Mạnh Hà Trạch vốn dĩ đi ở phía trước để dẫn đội, không biết vì sao lại cãi nhau với Lận Phi Diên, hai người lấy tuyết vo lại thành tứng khối cầu ném nhau.
Kỷ Thần cùng các đệ tử Thiên Cừ vội vàng tiến lên can ngăn, sau cùng lại cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Các thiếu niên ồn ào đuổi đánh nhau, nhốn nhạo chạy về phía xa, dọc theo đường đi giơ lên viên tuyết trong suốt cùng những cánh hoa rơi tung bay.
Hà Thanh Thanh nhìn Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi không quản bọn họ sao?”
Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ cười:
“Quản làm gì, một ngày cãi nhau mười lần, quay đầu lại hòa hảo với nhau. Nếu có Tiểu Vệ ở đây, khéo còn nháo lớn hơn nữa”
“Tiểu Vệ là ai?”
“Ồ, hắn là quản gia ta mới chiêu mộ, nấu ăn rất ngon”
“Những người bên cạnh ngươi, ta đều không nhận ra”. Hà Thanh Thanh nghe tiếng ồn ào nơi xa:
“Tiên Âm môn cũng không được như vậy”
Đệ tử Thiên Cừ có thể không kiêng nể gì, cười mắng một cách vui sướng. Còn Tiên Âm môn lại có cảm giác xuất trần rời xa tục thế, người nào cũng đều mang dáng vẻ đoan trang.
“Ngươi muốn trở về sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa cùng hơi lạnh.
Những cánh hoa lê trắng tinh bay múa đầy trời. Giống như một đợt tuyết lớn, muốn từ trên mặt đất bay trở về không trung.
Hoa nở trong mùa đông rét buốt, tuyết hồi phong chuyển, thời gian như bắt đầu chảy ngược.
Hà Thanh Thanh hoảng hốt cảm giác như mình đang trở lại mùa xuân, trở lại thời điểm hai người mới bắt đầu quen biết nhau.
Gió xuân thổi vào mặt, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
“Thời điểm ta ở Thanh Nhai thư viện, thật sự hâm mộ nữ tu giống như Diệu Yên tiên tử, nàng cao quý mỹ lệ, ai ai cũng đều thích.
Sau khi ta rời khỏi Hoa Vi Tông, ta lại cũng thật hâm mộ đại tiểu thư như Trần Hồng Chúc, các nàng được sự sủng ái của gia tộc cùng môn phái, có người đi theo lấy lòng, có thể làm nũng quậy phá không nói lý.
Vào Tiên Âm môn rồi, ta lại hâm mộ sư phụ, nàng có tu vi cao cường, tính cách lại càng cường hơn, không sợ người khác nói gì nàng, càng không sợ cô độc.
Sau cùng, ta cũng không còn hâm mộ ai nữa. Mỗi người chỉ có thể đi con đường của chính mình”
Hà Thanh Thanh nghe thấy giọng nói của chính mình phiêu tán trong gió:
“Tống sư huynh, ta phải trở về thôi. Nhưng ta sẽ không lui về phía sau nữa, ai ngăn cản con đường của ta, ta sẽ đối phó với người đó. Nếu trời đất này đều tới ngăn cản ta, ta sẽ thay đổi cả trời đất”
Tống Tiềm Cơ không nói với nàng như vậy không tốt, cũng không với nói nàng không nên như vậy, chỉ nói:
“Như vậy sẽ rất vất vả cho ngươi”
Gió dần ngưng lại, cánh hoa rơi rụng xuống đất, xen lần vào trong lớp tuyết.
Hà Thanh Thành nói:
“Từ khi sinh ra, vận mệnh của ta đã nhiều chông gai, nếu không thể đứng trên đỉnh cao thì chỉ có thể rớt xuống vực sâu”
…..
Trên đường xuống núi, đoàn người Thanh Nhai thư viện đi ở phía sau, cách xa đội ngũ Thiên Cừ.
Khuôn mặt của Tử Dạ Văn Thù vẫn không mang theo chút biểu tình nào như cũ.
Nhóm thư sinh dáng vẻ đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, lặng lẽ ở phía sau lưng Tử Dạ Văn Thù truyền âm với nhau:
“Bọn họ giống như đang nói chuyện với nhau, chúng ta cứ đi theo như vậy có phải không được hay lắm không?”
“Muốn xuống núi chỉ có một con đường này, chúng ta không đi theo bọn họ, chúng ta cũng đang xuống núi mà. Ngươi quay đầu lại mà xem, chẳng lẽ những người đi phía sau chúng ta đều là đi theo chúng ta sao?”
Tử Mặc hỏi:
“Vậy sao chúng ta không đi nhanh lên một chút, vượt qua bọn họ?”
Tinh Trai:
“Bởi vì, bởi vì….Viện giám sư huynh hình như có chuyện muốn nói với Tống tiên quan thì phải?”