“Ngọc đẹp sao để gạch ngói chạm vào được chứ, còn đáng giá sao?”. Hư Vân tức giận:
“Sau này ngàn vạn lần không được tiếp tục làm loạn như vậy nữa”
Trần Hồng Chúc nhàn nhạt nói:
“Phụ thân, sư huynh, các vị trưởng bối, ta đã lập huyết thề rồi, cũng không cần phải lo lắng ta sẽ giúp người ngoài nữa, đúng không?”
Mọi người Hoa Vi Tông đều cúi đầu.
Trần Hồng Chúc trước đó tham gia hỗ trợ đám ngoại môn đệ tử chạy trốn, nàng đã nói đó không phải vì Tống Tiềm Cơ, nàng làm tất cả là vì tông môn.
Lúc đó không ai tin tưởng nàng, còn đem nàng nhốt vào Giới Luật Đường, để cho nàng có thể tỉnh táo lại.
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, bầu không khí trong điện không tránh khỏi có chút xấu hổ.
Trong lòng mọi người thầm nói, như thể là chúng ta bức bách Trần Hồng Chúc nàng phải làm đám cưới và phát huyết thề vậy.
“Hiện tại nói những lời này làm gì”. Một vị phong chủ đứng ra giảng hòa:
“Chúng ta ra ngoài trước, để chưởng môn có thế chiếu cố Hồng Chúc, chữa thương cho nàng”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”. Trần Hồng Chúc không để bọn họ đi:
“Lần tuyển chọn ngoại môn đệ tử tiếp theo, ta sẽ trực tiếp xuống núi tham gia, việc thu nhận sẽ do ta trực tiếp quản lý, được không?”
“Điều này chỉ sợ không hợp quy củ”. Ánh mắt Triệu Thái Cực ra hiệu với Hư Vân.
Trần Hồng Chúc nói với Hư Vân:
“Phụ thân, danh dự của tông môn đã bị tổn hại, điều đó sẽ ảnh hưởng lớn tới việc thu nhận đệ tử, nữ nhi nguyện đứng ra gánh vác trách nhiệm này”
Giọng điệu của nàng rất cứng rắn, khiến cho mọi người trong điện không khỏi chột dạ.
Hư Vân cuối cùng cũng gật đầu:
“Được rồi, để ngươi thử một lần vậy”
Trần Hồng Chúc lại gọi tới chủ quản mỏ linh thạch, trưởng lão Truyền Công Đường và trưởng lão Tàng Thư Lâu, cùng bàn luận với bọn họ và thu được không ít lợi ích.
Nhóm trưởng lão, phong chủ thấy tình thế không ổn liền vội vàng tìm cớ cáo từ.
Không bao lâu sau, cả đại điện chỉ còn lại ba người.
Hư Vân đi lấy đan dược trân quý đưa cho Trần Hồng Chúc để bồi bổ khí huyết.
Viên Thanh Thanh nhìn sắc mặt tái nhợt của sư muội, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Sư huynh, ngươi có gì muốn nói với ta sao?”. Trần Hồng Chúc hỏi.
“Điều ta muốn nói, khả năng ngươi sẽ không muốn nghe. Cho dù ngươi đã lập huyết thề, mọi người đều tin tưởng ngươi không có ý nghĩ gì khác….”. Viên Thanh Thạch cảm thấy hiện thực tàn nhẫn, thờ dài nói:
“Nhưng ngươi muốn cải cách toàn tông môn thì vẫn là một việc thật quá khó khăn. Ngày hôm nay có thể coi như ngoại lệ, nhưng sau này ngươi muốn tìm bọn họ, bọn họ đều sẽ trốn tránh ngươi”
Trần Hồng Chúc cười nói:
“Những lời này của sư huynh chính là những lời thật lòng, ta cớ gì lại không thích nghe chứ?”
“Ngươi biết như vậy là tốt, ta thật sự lo lắng thay cho ngươi”. Viên Thanh Thạch còn muốn nói gì đó, đột nhiên ánh mắt trở nên sáng ngời:
“Diệu Yên tiên tử”
Trần Hồng Chúc xoay người lại, chỉ thấy thị nữ đang đỡ Diệu Yên chậm rãi đi ra từ phía hậu điện.
“Tiên tử liền phải đi rồi sao? Không ở lại nghỉ ngơi thêm một chút”. Viên Thanh Thạch nói.
Diệu Yên được mời mà đến, nhưng lại bị thương mà trở về, khiến cho hắn có chút hổ thẹn.
“Ta không muốn tiếp tục làm phiền nữa”. Diệu Yên mỉm cười:
“Thay ta nói lời cáo từ với Hư Vân chân nhân”
Nét tươi cười trên khóe môi nàng vẫn giữ độ cong như trước, nhưng trong ánh mắt lại khó có thể che giấu được nỗi cô đơn.
Trần Hồng Chúc nhìn Diệu Yêu, biểu tình dần trở nên thương hại.
Ngay chính thời khắc này, nàng phát hiện chính mình không hề chán ghét đối phương.
Các nàng tuy là biểu tỷ muội nhưng về cách ăn mặc cũng như tính tình lại khác nhau như trời với đất.
Nhưng ngày hôm này, cả hai người đều mặc lễ phục, đều mang theo sắc mặt tái nhợt, từ góc độ bên cạnh mà nhìn, liền có thể nhìn thấy dung mạo hai người mơ hồ có chỗ tương tự.
Viên Thanh Thạch nhìn theo bóng dáng dần đi xa của Diệu Yên, nhìn đến ngẩn ngơ.
“Vẫn còn nhìn sao?”. Trần Hồng Chúc trêu ghẹo hắn:
“Không đuổi theo mà tiễn người ta?”
“Không phải”. Viên Thanh Thạch nhíu mày:
“Ta cứ có cảm giác, Diệu Yên tiên tử không còn đẹp như trước? Không phải biến hóa ở dung mạo, cái cảm giác này, ta cũng không nói rõ được. Lúc trước nàng giống như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ, cả người tỏa ra tiên quang, hiện tại….”
Hiện tại, nàng vẫn là đại mỹ nhân như trước, nhưng lại không có cảm giác chúng tinh phủng nguyệt.
Giống như nếu chỉ so sánh về dung nhan thì Thanh Thanh tiên tử cũng không thua kém gì nàng.
Viên Thanh Thạch mãnh liệt lắc đầu, muốn đem ý tưởng này vứt ra ngoài.
…….
“Rõ ràng là Hoa Vi Tông mời tiên tử tới, cuối cùng lại trở thành như vậy, bọn họ…” Thị nữ tức giận nói, nhưng chưa nói xong đã bị Diệu Yên ngắt lời.
“Là chính ta đáp ứng tới, chẳng trách người khác được”. Diệu Yên bình tĩnh nói:
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trong thế hệ trẻ tuổi ta cũng không phải là đệ nhất, biết được điều đó về sau sẽ trở nên dũng cảm hơn, cần cù khổ tu hơn nữa”
Thị nữ Tần Nhi dò xét sắc mặt của nàng, cẩn thận hỏi:
“Tiên tử đã xác định được ai là tác giả sao?”
Diệu Yên ngẩn ra, nhanh chóng lắc đầu, giống như đang tự thuyết phục chính mình:
“Không phải hắn”
“Cũng đúng”. Tần Nhi nói:
“Tiên tử yêu thích khúc nhạc này đến như vậy, nếu tác giả của khúc này thật sự tồn tại, nhất định sẽ là tri kỷ của tiên tử”
Trên Đăng Văn đại hội, Cầm Tiên để lại lời bình ‘Thành tự thiên cổ, anh hùng mạt lộ’, nói khúc nhạc này là do người đã chết viết nên.
Chính vì vậy, thế nhân đều cho rằng, tác giả của khúc này nhất định đã trải qua những tang thương, những thăng trầm trong cuộc sống, tu sĩ trẻ tuổi không thể viết ra được ý cảnh như vậy.
Chỉ có Diệu Yên là vẫn kiên quyết tìm kiếm.