Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243. Nhất Sương Tình Nguyện (2)

Chương 243. Nhất sương tình nguyện (2)
Chương 243. Nhất sương tình nguyện (2)

Chư sinh Thanh Nhai đối diện với ánh mắt của Tống Tiềm Cơ, hiểu lầm Tống tiên quan một thân một mình không ai tương trợ nên đang tìm kiếm sự trợ giúp.

Lúc Tống Tiềm Cơ thổi ngọc tiêu, bọn họ đứng gần nên nhận được nhiều lợi ích nhất, bởi vậy lập tức hô to:

“Huyết thề thương thân, giờ có chân ngôn chú rồi, không cố kỵ gì nữa chứ?”

Tinh Trai:

“Vệ công tử, bọn ta đều tin ngươi, ngươi mau nói mấy câu đi!”

Tử Mặc:

“Vệ công tử, ngươi và Thanh Thanh tiên tử có ước hẹn gì, khi nào ở đâu, nói bọn ta nghe xem”

Tử Dạ Văn Thù quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn.

Trong lòng hai ngươi run sợ, vội mở tay ra:

“Bọn ta nói lời thị phi, xin nhận phạt, sư huynh đánh đi!’

Tử Dạ Văn Thù chỉ quay đầu đi.

Đám đông cũng hùa theo lời bọn họ mà hô hào.

Vệ Trạm Dương nghiến chặt răng, trong lòng đã tin ba phần.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Tiềm Cơ trịnh trọng cầm hoa lên, Vệ Trạm Dương không thể không mở miệng:

“Ta và Thanh Thanh tiên tử…”

Trong họng tựa như có đá tảng, rốt cuộc vẫn nói không nên lời.

Hà Thanh Thanh lên tiếng:

“Ta và vị Vệ đạo hữu này, không hề có tư tình nam nữ”

Bông hoa màu tím nhạt vẫn nở rộ như cũ.

Nàng chợt nhớ đến đêm trước khi diễn ra Cầm Thí, nàng cũng nói lời thật lòng với một bông hoa như thế này.

Tống Tiềm Cơ đóng hộp lại.

Mạnh Hà Trạch kinh ngạc không thôi, âm thầm truyền âm bảo:

“Tống sư huynh từ khi nào lại luyện ra thứ bảo bối như vậy thế? Nhưng đây không phải là…..”

Hắn định nói là hoa khoai tây nhưng lại sợ mình hoa mắt.

Lận Phi Diên mắng:

“Bảo bối cái rắm, ta tận mắt thấy hắn nhổ từ trong chậu cây ra! Trời đông giá rét, rau trong ruộng không sống nổi, hắn dọn chậu vào trong phòng trồng!”

Kỷ Thần nhịn cười:

“Tống huynh cũng biết lừa người nhỉ, hoa khoai tây cứu vớt thế giới”

Ba người truyền âm cười nói, khách nhân ở đầu cầu lại không biết gì, chỉ lo hoan hô.

Đám người Hoa Vi Tông hận chết Tống Tiềm Cơ không sai, nhưng lúc này lại nguyện ý thấy bộ dạng chật vật của Vệ Gia hơn.

Hôn sự thay đổi, lại trở thành chuyện gièm pha của hai nhà, giờ để triệt để bảo toàn thanh thanh của Trần đại tiểu thư thì chỉ có thể để Vệ Trạm Dương chịu tiếng xấu, không ngẩng đầu lên nổi.

Vì lý do đó, bọn họ tất nhiên sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ ân cần vây quanh Trần Hồng Chúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Vệ Gia.

“Hồng Chúc ở Hoa Vi Tông ta từ nhỏ đã được yêu thương sủng ái”

Hư Vân quát:

“Các ngươi thấy nó dễ bắt nạt lắm sao?”

Chỉ thấy Vệ Chân Nhân giơ tay hung hăng tát mạnh lên mặt Vệ Trạm Dương:

“Đồ nghiệp chướng! Sao ngươi có thể giấu ta làm ra chuyện hồ đồ thế này!”

Cái tát này nhanh chóng hạ xuống, đánh để cho mọi người xem đương nhiên phải đánh cực mạnh.

Thân hình Vệ Trạm Dương ngã xuống đất, lăn ba vòng, không bò dậy nổi.

Hắn kinh ngạc ôm mặt, đau đến mức kêu rên, ngẩng đầu lên nước mắt giàn giụa:

“Phụ thân!’

Trong nháy mắt, mặt hắn sưng vù, khoé miệng còn chảy máu.

Tiếng nói của Vệ Chân Nhân như lôi đình:

“Ta không có nhi tử như ngươi, giờ liền bẩm báo lão tổ, xoá tên nghiệp chướng nhà ngươi ra khỏi gia phả!”

“Chúng ta đi thôi”

Tống Tiềm Cơ nói với Hà Thanh Thanh.

Mạnh Hà Trạch và đám đệ tử Thiên Cừ tiến lên trước nghênh đón.

Hà Thanh Thanh xuyên qua bóng lưng của Tống Tiềm Cơ nhìn thấy chúng nữ tu Tiên Âm Môn đang trốn sau đám người, biểu tình đều hiện vẻ ngượng nghịu.

Nàng thoát thân khỏi trung tâm gió lốc, bọn họ lại không dám đối diện với nàng.

“Chư vị xuống núi thôi”

Hư Vân mượn trận pháp truyền đi thanh âm của mình:

“Hôm nay đã để mọi người chê cười rồi, xin thứ cho chiêu đãi không chu toàn”

Việc hỷ lại thành việc xấu, không tới nửa ngày, chuyện này sẽ bị truyền đi khắp tu chân giới, Hoa Vi Tông đương nhiên chẳng còn lòng nào mà đãi khách.

Đám khách quan cũng thức thời cáo từ, không ai trách cứ chủ nhà thất lễ.

Khi đến sắp xếp chu toàn, lễ nghi phức tạp, lúc đi lại vội vội vàng vàng, khách nhân tự lo.

Sắc mặt Trần Hồng Chúc tái nhợt, nàng được phụ thân, sư huynh, đồng môn vây quanh đi về hướng Càn Khôn Điện.

Vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại, chỉ còn lưu lại một vết sẹo xấu xí, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó.

Trước khi tiến vào trong điện, nàng chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn cây hoa đào. Trên cầu người đến người đi tấp nập, dư quang chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tay áo lễ phục của thấy Hà Thanh Thanh và Tống Tiềm Cơ.

Từ khi bắt đầu đến khi hạ màn, nàng và Tống Tiềm Cơ chưa từng nhìn nhau lấy một lần.

Trần Hồng Chúc mở tay ra, một cánh hoa đào rơi xuống vết sẹo dữ tợn trong lòng bàn tay.

Tính từ lần đầu gặp nhau trên Thệ Thuỷ Kiều, thời gian bọn họ quen biết nhau rất ngắn ngủi, qua lại cũng không thường xuyên.

Lúc ấy Tống Tiềm Cơ là người đứng đầu ngoại môn, mỗi ngày đều chỉ ở trong Tống Viện trông coi mảnh đất của mình, bên người hắn có Mạnh Hà Trạch và một nhóm đệ tử ngoại môn.

Còn nàng là nữ nhi của Chưởng Môn, đi lại khắp nơi, độc lai độc vãng, phất roi thích đánh ai thì đánh.

Bởi hiếu kì người có cái tên không thể nói ra kia nên nàng mới tiếp cận Tống Tiềm Cơ.

Thật ra duyên phận mỏng manh như vậy, đặt ở sinh mệnh lâu dài của tu sĩ, chẳng bằng thời gian một đoá hoa nở rộ.

Nàng từng tặng Tống Tiềm Cơ một con hạc giấy màu đỏ, là phù truyền tin đặc chế.

Nay Tống Tiềm Cơ ngàn dặm xa xôi tới nơi đầm rồng hang hổ, tặng nàng biển hoa khắp núi.

Về sau…..

Không còn về sau nữa rồi.

“Tiểu sư muội nay chịu khổ rồi”

Viên Thanh Thạch nâng tay Trần Hồng Chúc lên, thương tiếc nói.

“Không khổ”

Trần Hồng Chúc bước qua cửa điện, ưỡn ngực:

“Đáng giá”

Hết chương 243.
Bình Luận (0)
Comment