“Tống huynh, lúc này không tiện để huynh ra mặt đâu!’
Kỷ Thần định vươn tay ra giữ hắn lại.
“Thôi bỏ đi”
Lận Phi Diên đứng dựa vào thân cây, phủi xuống hoa rơi trên tay áo.
“Muốn ngăn cũng không ngăn được hắn đâu”
Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần bất đắc dĩ nhìn nhau, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.
Tống Tiềm Cơ sau khi say rượu, muốn làm gì liền làm thế, nghĩ ra cái gì liền làm cái đó.
Mới nãy ở Càn Khôn Điện bọn hắn không ấn lại nổi, giờ cũng không thể cưỡng chế đánh ngất đưa đi.
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc lại phức tạp của đám đông, Tống Tiềm Cơ bước lên Thệ Thuỷ Kiều.
Hắn mới nãy đột phá sự phong toả của đại trận, khiếp trăm hoa đua nở, đám người Hoa Vi Tông bởi vậy mà phòng bị hắn, đồng loạt nhìn vế phía Hư Vân, đợi Chưởng Môn lên tiếng.
Hư Vân chỉ nhìn Trần Hồng Chúc, chậm rãi tiến đến gần:
“Hồng Chúc, chúng ta cầm máu trước đã được không?!”
Sống lưng hắn hơi cong, tựa như trong phút chốc già đi rất nhiều.
Hà Thanh Thanh khẽ lắc đầu với Tống Tiềm Cơ, thấp giọng gọi:
“Tống sư huynh……”
Cho dù Trần Hồng Chúc có thề thì cũng không thể phủi sạch quan hệ với Tống Tiềm Cơ, hắn cũng khó tránh khỏi bị người khác nghị luận sau lưng.
Phiền toái người thường tránh còn không kịp, Tống Tiềm Cơ lại chủ động đứng ra.
Tống Tiềm Cơ bước đến trước mặt Hà Thanh Thanh.
“Huynh đâu liên quan gì đến việc này!”
Hà Thanh Thanh quát ngăn hắn lại.
Tống Tiềm Cơ dừng bước:
“Vậy ngươi có quan hệ gì với hắn không?”
Hắn chỉ chỉ Vệ Trạm Dương.
Hà Thanh Thanh lắc đầu.
“Nếu đã là không có quan hệ gì, ngươi giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ cũng là chuyện bình thường”
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Giúp xong rồi đương nhiên sẽ không còn chuyện gì nữa”
Vệ Trạm Dương cả kinh:
“Thanh Thanh tiên tử, nàng không thể như vậy, chúng ta không phải là lưỡng…”
Mấy từ ‘lưỡng tình tương duyệt’ còn chưa thốt ra khỏi miệng, Tống Tiềm Cơ đã lại hỏi:
“Ngươi quen hắn sao?”
Hà Thanh Thanh thành thật trả lời:
“Từng gặp hai lần”
Vệ Trạm Dương cướp lời.
“Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt hai lần nhưng ta và Thanh Thanh tiên tử là nhất kiến chung tình!”
Trần Hồng Chúc đã trở mặt thành thù với hắn, không thể vãn hồi, hắn nhất định phải quyết đoán, trước phải giữ lại Hà Thanh Thanh và Tiên Âm Môn đã.
Chúng nữ tu Tiên Âm Môn nghe lời này liền hơi đỏ mặt, vội lùi về sau.
“Ngươi từng hứa hẹn gì với hắn không?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Chưa từng”
Hà Thanh Thanh đáp.
“Không, chúng ta rõ ràng đã nói….”
Cả người Vệ Trạm Dương rét run.
Hắn lúc này mới phát hiện ra, từ đầu đến cuối, Hà Thanh Thanh xác thực chưa từng đáp ứng hắn bất cứ chuyện gì.
Tống Tiềm Cơ lại nói tiếp:
“Vệ đạo hữu, ngươi xem, loại tình huống này nên gọi là nhất sương tình nguyện (yêu đơn phương), không thể gọi là nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt được”
Hắn dùng ngữ khí nghiêm túc mà giảng đạo lý, ngược lại lại khiến đám người xung quanh cười vang.
Phong Tử Y cười to nói:
“Ta còn tưởng rằng thề non hẹn biển gì chứ, khiến ngươi phải thay lòng đổi dạ, bỏ rơi Hồng Chúc như vậy, hóa ra là ngươi nhất sương tình nguyện, dây dưa người khác nha”
“Ta không phải đang kể chuyện cười đâu nhé. Mặc dù ta không hiểu lắm những chuyện như thế này nhưng ta biết….”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:
“Có lúc nam tu sĩ chúng ta cũng sẽ sinh ra ảo giác, nhưng biết sai liền sửa là được”
Đời trước hắn cho rằng bản thân mình và Diệu Yên là lưỡng tình tương duyệt, đến cùng cũng chỉ là hiểu lầm.
Tiếng cười nơi đầu cầu lại càng vang dội hơn.
Thệ Thuỷ Kiều liền mạch một thể, tộc nhân Vệ Thị không biết giấu mặt vào đâu, hận không thể nhảy cầu.
“Làm càn!”
Kiếm trong tay Vệ Chân Nhân đổi hướng.
“Tống Tiềm Cơ, ngươi nói lời thị phi là định rắp tâm làm gì? Ngươi vì sao lại bảo vệ yêu nữ đi quyến rũ người khác? Ngươi có phải dan díu với nàng ta không! Chư vị xem xem, yêu nữ này có dáng vẻ như vậy, nào giống tiên tử Tiên Âm Môn không nhiễm bụi trần?”
Trong lòng Vệ Chân Nhân đại hận.
Hà Thanh Thanh ly kinh phản đạo (coi thường luân lý, không theo khuôn phép.), đồng môn với nàng còn không muốn lộ diện, Tống Tiềm Cơ góp vui cái gì?
“Hỗn trướng, dám bôi nhọ Tống sư huynh!”
Mạnh Hà Trạch tức giận, lại bị Lận Phi Diên ngăn lại.
“Có đạo lý thì nói đạo lý, sao lại đi mắng người ta?”
Tống Tiềm Cơ cười cười, lấy ra một hộp ngọc từ trong tay áo.
“Huyết thề liên quan tới giết chóc, sẽ làm tổn thương nguyên khí, ta có bảo vật này, có thể chứng minh thật giả”
Hộp ngọc được mở ra, bên trong có một đoá hoa màu tím nhạt nhuỵ vàng nằm trên lớp tơ nhung.
“Hoa này hình dáng phổ thông, thật ra có phong ấn chân ngôn chú thất truyền đã lâu, hoa nghe lời nói dối lập tức héo tàn, ngươi có lời gì muốn nói liền nói cho nó nghe”
Tống Tiềm Cơ giải thích.
Vệ Trạm Dương cúi đầu nhìn kĩ, chỉ thấy hoa kia quả thực linh khí dồi dào, không giống vật phàm.
Chúng tu sĩ nghển cổ nhìn qua, chẳng ai biết rõ nguồn gốc, đều tưởng rằng là loại linh thực nào đó hi hữu đã bị tuyệt chủng.
“Tống Tiềm Cơ vậy mà lại có chân ngôn chú?”
“Chỗ dựa của hắn vững chắc, trên người có mấy thứ đồ tốt cũng chẳng có gì lạ”
Bằng không ai lại đi đặt thực vật phổ thông, trước đó đã hút hết thứ tinh mĩ vào trong hộp linh ngọc?
Tống Tiềm Cơ nhìn đám người phía đầu cầu, hơi nhướng mày.
Hắn mỡi nãy cũng dùng một hộp ngọc tương tự như vậy nhưng lại đựng lúa mỳ bên trong, tặng cho Tử Dạ Văn Thù, hy vọng lúc này vị Viện Giám tính tình chính trực, trong mắt không dung nổi một hạt cát kia sẽ không đứng ra vạch trần hắn.