Đám người Hoa Vi Tông muốn khuyên giải nhưng mở miệng lại chẳng thốt nên lời, chỉ quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Trên Thệ Thuỷ Kiều chỉ còn lại tiếng thở dài.
Mãi cho đến khi Vệ Chân Nhân tức giận mở miệng:
“Ngươi muốn hiến đạo thì cứ hiến! Truy sát nhi tử ta là đạo lý gì? Các phái Tu Chân giới đều ở đây, Hoa Vi Tông các ngươi phải cho ta một lời giải thích!”
Vệ Trạm Dương không ngờ Trần Hồng Chúc lại quyết tuyệt đến thế, mắt thấy không thể kéo Tống Tiềm Cơ xuống bùn, đám khách quan lại bị Trần Hồng Chúc làm cho kinh sợ.
Hắn hạ quyết tâm, đập mạnh lên lan can Thệ Thuỷ Kiều, thực sự rơi nước mắt:
“Hồng Chúc, ta và ngươi quen biết chưa lâu, nhưng ta tự hỏi lòng mình, là thành tâm thành ý đối đãi ngươi, ngươi vì sao lại tuyệt tình đến thế?”
Vết thương của hắn còn đang chảy máu, dáng vẻ thê thảm, đám người lại mơ hồ cảm thấy hắn đáng thương.
“Trần đại tiểu thư lần này hành động quả thật mất hết đạo nghĩa, hôn sự đã được hai nhà quyết định hết rồi giờ lại thay đổi, nàng để trưởng bối hai nhà ở đâu?’
“Cho dù nàng có không nguyện ý gả đi, cũng không nên rút kiếm giết hôn phu…”
Hà Thanh Thanh tiến lên trước lại bị Mộng Chỉ giữ lại thấp giọng hỏi:
“Đại sư tỷ, tỷ đi làm gì vậy?”
Thần sắc chúng nữ tu Tiên Âm Môn lộ vẻ quan tâm, đều âm thầm lắc đầu với Hà Thanh Thanh.
“Đại sư tỷ, việc này không liên quan gì đến tỷ”
Ban nãy có Hà Thanh Thanh ở đây Tiên Âm Môn mới không mất hết thể diện.
Bởi vậy bọn họ cảm kích Hà Thanh Thanh, không muốn đối phương dính vào vũng nước đục này, nhiễm phải mùi tanh.
Gió lạnh quét qua mặt Hà Thanh Thanh, thổi tới vị máu tươi nhàn nhạt cùng với mấy cánh hoa đào dính máu.
Nàng bước qua bóng người trùng trùng, chỉ có thể nhìn thấy làn váy tung bay của Trần Hồng Chúc.
Nàng cảm thấy thật hoang đường.
Rốt cuộc Tu Chân giới này là cái dạng gì vậy?
Thế đạo này là thế nào?
Nữ tu muốn chứng minh mình không có tư tâm, vậy mà chỉ có thể dùng cách thức máu tươi đầm đìa này.
Nàng chỉ có thể thề rằng hiến đạo, phụ thân của nàng, sư huynh của nàng, những trưởng bối nhìn nàng lớn lên mới triệt để tin tưởng nàng.
Hà Thanh Thanh lẩm bẩm:
“Ta không muốn sống ở nơi thế đạo thế này”
‘Đại sư tỷ nói gì vậy?”
Hà Thanh Thanh đột nhiên thoát khỏi tay Mộng Chỉ, nàng bước nhanh ra khỏi đám đông.
Nàng vừa mở miệng, toàn bộ mọi người đều nhìn nàng.
Bởi nàng nói:
“Vệ công tử, đêm qua ngươi không nói vậy”
Sắc mặt Vệ Trạm Dương trong nháy mắt tái nhợt, hai hàng nước mắt còn trưng trên mặt, ‘thành tâm thành ý’ lại biến thành trò đùa, khiến người ta phải cười chê:
“Thanh, Thanh Thanh tiên tử!”
“Ngươi nói ngươi không thích nàng, muốn từ hôn, còn nói muốn hợp tịch với ta, ngươi quên rồi sao?”
Hà Thanh Thanh mỉm cười nói.
Đám đông lại một lần nữa nhốn nháo.
“Tình huống gì vậy?”
“Ở giữa còn có Đại sư tỷ của Tiên Âm Môn sao?! Hai nhà biến thành ba nhà sao?”
Trần Hồng Chúc mới nãy vừa thề độc không liên quan gì đến Tống Tiềm Cơ, bởi vậy toàn bộ mâu thuẫn đều chuyển về hướng Vệ Trạm Dương.
Chúng nữ tu vô cùng ngứa mắt.
Phong Tử Y hừ lạnh:
“Hoá ra là ngươi thay lòng đổi dạ, đêm trước ngày đính hôn còn trêu hoa ghẹo bướm. Đổi thành ta cũng phải thả hổ cắn ngươi”
Li Anh tiếp lời:
“Trần tiểu thư tính tình ngay thẳng, há có thể chịu nổi vũ nhục như vậy, đương nhiên muốn giết hắn rồi!”
Chúng nữ tu Tiên Âm Môn cảm thấy mất mặt, không muốn lộ mặt, chỉ có thể liều mạng truyền âm, ra hiệu để Hà Thanh Thanh quay lại.
Trần Hồng Chúc kinh ngạc nhìn Hà Thanh Thanh, nàng không ngờ đối phương sẽ đứng ra.
Hà Thanh Thanh khẽ gật đầu với nàng.
Trần Hồng Chúc mũi hơi cay, suýt nữa rơi lệ, nhưng nàng lại lớn tiếng nói:
“Chư vị, nay không phải ta cố ý muốn giết hắn, là Vệ Trạm Dương hắn phụ lòng ta trước, ta và hắn quyết không đội trời chung!”
“Tốt!”
Phong Tử Y hô lên.
“Đây mới là Trần Hồng Chúc mà ta quen!’
Mọi người đồng loạt khen hay.
Hà Thanh Thanh nở nụ cười rạng rỡ, tựa như băng tuyết tan chảy, Vệ Trạm Dương lại chỉ thấy toàn thân rét lạnh, hoảng sợ nhìn quanh:
“Ta, ta….”
Hắn vội vàng truyền âm:
“Thanh Thanh, ta lừa nàng ta đấy, nàng trước đừng lên tiếng, nếu không chúng ta đều sẽ gặp rắc rối!”
Vệ Chân Nhân rút kiếm ra mắng:
“Yêu nữ! Đừng hòng dùng yêu ngôn mê hoặc người khác!’
Hà Thanh Thanh vẫn mỉm cười, tựa như không nghe thấy lời truyền âm, không nhìn thấy đao kiếm, nàng thong thả bước đến gần hai bước:
“Ngươi dám thề rằng ngươi chưa từng nói không? Trần đại tiểu thư thề độc rồi, chi bằng ngươi cũng thề đi, xem xem lời thề của hai người các ngươi ai sẽ linh ứng trước”
Vệ Trạm Dương lùi về phía sau:
“Cái này, lời thề nào phải trò đùa”
“Ngươi không dám thề, ta dám!”
Sắc mặt Hà Thanh Thanh chợt lạnh xuống, xoay người lạnh giọng nói với đám người đứng dưới cầu:
“Nếu hôm nay ta lừa dối chư vị, ta sẽ….”
Chợt có thứ gì đó vụt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ để lại một cái bóng.
Một tiếng ‘loạt xoạt’ vang lên, phía sau lưng Hà Thanh Thanh, cách đó ba thước, hai cành đào rơi xuống.
Cành đào gãy rời ở giữa, tựa như bị lợi kiếm chặt đứt.
Hư Vân Chân Nhân gầm lên:
“Vệ Thập Đức, ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao?”
Vệ Chân Nhân hừ lạnh:
“Liên quan gì đến ta”
Hà Thanh Thanh xuyên qua đám người nhìn thấy Tống Tiềm Cơ thu tay lại.
Kỷ Thần cả kinh:
“Chuyện gì vậy?”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“‘Vô hình kiếm’, là tuyệt học của Vệ Chân Nhân”
Mạnh Hà Trạch lại hỏi:
“Tống sư huynh cách xa như vậy sao lại phát giác ra?”
Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ cây đào:
“Bởi hoa ở Hoa Vi Tông đều nở hết rồi”
“Sư huynh nói lời say gì vậy?”
Mạnh Hà Trạch không hiểu hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau, mới hơi xuất thần thì đã thấy Tống Tiềm Cơ đi ra khỏi đám đông.
“A, Tống sư huynh đi làm gì vậy?”