Lụa đỏ rủ xuống trong Càn Khôn Điện bị kiếm khí của ‘Bách Hoa Sát’ làm cho tan nát, giống như máu đỏ bắn tung toé khắp trời.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hai bóng người đã lao ra ngoài cửa điện, nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Trong đại điện chỉ còn nghe thấy tiếng kêu gào từ đằng xa của Vệ Trạm Dương.
“Cứu ta ——”
“Trạm Dương!”
“Hồng Chúc!”
Thân hình của Hư Vân Chân Nhân và Vệ Chân Nhân là nhanh nhất, đem hai người chặn lại trên Thệ Thuỷ Kiều.
Quan khách náo động, chạy theo ra ngoài đại điện.
Bàn ngọc bị lật đổ, chén rượu bị dẫm nát, cung điện trang nghiêm náo nhiệt trong phút chốc chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Mọi người thất hồn lạc phách lướt qua bên người Diệu Yên tiên tử, không ai quan tâm hay an ủi nàng, thậm chí còn chẳng ai thèm để ý tới nàng.
Trong lúc binh hoang mã loạn, Tống Tiềm Cơ chậm rãi đứng dậy, hơi lung lay một chút.
Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch một trái một phải đỡ hắn lên.
Tống Tiềm Cơ không tình nguyện mà giãy giụa mấy cái:
“Làm gì đấy, ta giống như uống say sao?”
Lận Phi Diên đến sát gần hỏi:
“Vậy ngươi có hiểu việc trồng trọt không?”
Tống Tiềm Cơ:
“Đặc biệt hiểu!”
Lận Phi Diên vẫy tay:
“Say lắm rồi, khiêng đi!”
Kỷ Thần đáp:
“Được!”
Lúc Tống Tiềm Cơ thanh tỉnh sẽ khiêm tốn mà nói chỉ hiểu chút ít, trong số những nông dân Thiên Cừ, ai là cao thủ trồng trọt đều là thầy của hắn, đều tinh thông hơn hắn. Bởi vậy Thiên Cừ lấy việc nông làm trọng, tu sĩ trước nay chưa từng xem thường phàm nhân.
Giờ hắn bị người khiêng đi rồi còn quay đầu lại mà chào hỏi:
“Tử Dạ đạo hữu, ngoài kia xảy ra chuyện rồi, ngươi không đi xem sao?”
Tử Dạ Văn Thù không nói gì, chỉ trầm mặc đứng dậy.
Chư sinh Thanh Nhai lộ ra nụ cười thân mật đầy cảm kích với Tống Tiềm Cơ. Nếu Viện Giám không muốn đi, bọn họ cho dù có muốn đến xem náo nhiệt cũng không đi được.
Đám khách khứa đổ về phía Thệ Thuỷ Kiều đa phần đều ôm tâm tình ‘xem náo nhiệt, không sợ chuyện lớn’.
Trong ngày đính hôn mà cô dâu lại rút kiếm truy sát hôn phu.
Đúng là chuyện lạ ngàn năm nay chưa từng gặp ở Tu Chân giới, sau lưng không biết là ân oán tình thù thế nào đây?
Trên cầu đang được phủ vải lụa, tựa như một dải cầu vồng.
Đầu cầu, cây hoa đào đang nở rộ trong tuyết, cánh hoa rực rỡ rơi xuống.
Biển mây cuồn cuộn, sương khói tụ rồi lại tan.
Vệ Trạm Dương được Vệ Chân Nhân chắn trước mặt, vội vàng nuốt xuống linh đan cầm máu.
Phát quan của hắn không biết đã rơi ở đâu rồi, giày cũng chỉ còn lại có một cái, tóc tai tán loạn, một tay thì che miệng vết thương, trên lễ phục toàn là vết máu.
Hắn vốn không đến mức chật vật như thế.
Một kiếm kia của Trần Hồng Chúc đâm tới quá ngoài dự liệu, đâm tỉnh mộng đẹp sắp thành sự thật của hắn.
Vì sao? Bọn họ rõ ràng đã đạt được sự đồng thuận.
Hư Vân cũng muốn ngăn Trần Hồng Chúc lại nhưng người kia hai mắt đỏ rực, kề kiếm trước cổ:
“Không được tới đây!”
“Hồng Chúc, con làm gì vậy?!”
Hư Vân vừa bực mình lại vừa sốt ruột, sắc mặt trầm xuống.
“Mau buông Bách Hoa Sát xuống!”
Trần Hồng Chúc không động đậy, trường kiếm để lại trên cổ nàng một vệt máu.
Đám người Hoa Vi Tông tức khắc hoảng loạn.
Vệ Trạm Dương tâm tư xoay chuyển, nếu đã xé rách da mặt rồi, vậy phải xem ai có thể áp chế người kia trước:
“Trần Hồng Chúc, ngươi muốn giết ta là để tiện bề đi tìm hắn đúng không?”
Hắn nâng tay lên chỉ, đám người phía đầu cầu cả kinh, đều sợ bị dính líu liên lụy tới, tranh nhau lùi về phía sau, tựa như thuỷ triều rút xuống.
Tống Tiềm Cơ và đám người bên cạnh đứng yên bất động lại, tựa như đá ngầm hiện ra bên ngoài.
Tay của Vệ Trạm Dương chỉ về hướng Tống Tiềm Cơ.
Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, chẳng ai biết hai người Trần, Vệ phía sau đại điện đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là tình thế nguy cấp, trước mắt chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Chuyện Trần Hồng Chúc thả ngoại môn đệ tử đi, mặc dù Hoa Vi Tông đã phong toả tin tức nhưng vẫn không ngăn được lời đồn bị truyền ra ngoài.
Li Anh đột nhiên có chút luống cuống:
“Này, đây là chuyện của Hoa Vi Tông và Vệ Gia các ngươi, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người”
Vệ Trạm Dương đúng lúc này phun ra một búng máu, vô cùng hợp cảnh.
Tống Tiềm Cơ còn đang đứng dưới cây hoa đào:
“Đều nhìn ta mà làm gì?”
“Nhìn ngươi đẹp trai”
Lận Phi Diên bực mình đáp, nghĩ thầm tên này đúng là uống say rồi, không sợ lão thất phu Hư Vân kia thẹn quá hoá giận rút kiếm chém người sao?
Trần Hồng Chúc cười lạnh:
“Là ta muốn giết ngươi, liên quan gì đến người khác?”
Vệ Trạm Dương từ sau lưng Vệ Chân Nhân thò đầu rống to:
“Ngươi, ngươi dám nói, ngươi không phải vì Tống Tiềm Cơ không?”
Trần Hồng Chúc nhìn bốn phía xung quanh, đối diện với vô số khuôn mặt hoài nghi.
Nàng ngửa mặt lên trời cười to, nâng tay lên quăng kim quan trên đầu xuống:
“Ta dám!”
Kim quan tinh xảo rơi xuống đất, hàng ngàn hạt giao châu rơi tán loạn khắp nơi.
Hư Vân trước nay chưa từng thấy nữ nhi của mình như vậy, tựa như bất chấp hết thảy, không đem chuyện gì bỏ vào trong mắt.
Hắn ý thức được sự việc đã triệt để mất khống chế, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng:
“Hồng Chúc, bình tĩnh đã!”
Đám người Hoa Vi Tông thi nhau phụ hoạ:
“Đại tiểu thư, đừng làm loạn nữa”
“Có việc gì từ từ nói, bỏ kiếm xuống trước đã, đừng tự làm tổn thương chính mình như vậy”
Trần Hồng Chúc tóc dài tung bay theo gió, nàng giơ tay trái lên, tay phải thì cầm lợi kiếm vung lên, máu tươi trong thoáng chốc tràn ra từ lòng bàn tay trắng nõn:
“Ta, Trần Hồng Chúc, xin lấy đạo tâm ra thề, kể từ nay lấy thân hiến đạo, cả đời phụng hiến cho tông môn, vĩnh viễn không xuất giá!”
Máu nóng rơi xuống Thệ Thuỷ Kiều, đàn cá chép ngũ sắc trong biển mây nhanh chóng tụ lại.
Bọn chúng lấy máu thịt làm thức ăn, cả đàn thi nhau nhảy lên trên, bởi quá mức vội vàng mà phát ra âm thanh tựa như trường xà khè kêu, tranh nhau cắn nuốt máu tươi của nàng.
Trước đây là cảnh tượng mĩ lệ vô cùng, thời khắc này lại chỉ khiến người ta toàn thân rét lạnh, lồng ngực nôn nao.
Trong phút chốc chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, chẳng ai còn muốn xem náo nhiệt nữa.
“Con nói bậy gì vậy? Đây không phải là chuyện có thể lấy ra để nói giỡn đâu!”
Hư Vân quát.
Trần Hồng Chúc cười thê lương.
“Các ngươi không tin ta, vậy ta liền dám thề. Đời này ta sẽ không hợp tịch với Tống Tiềm Cơ, càng sẽ không lén gặp mặt hắn, nếu không ta sẽ không được chết tử tế, thi cốt rơi vào Hải Vân đại trận, bị ngàn vạn cá chép cắn nuốt, lông tóc chẳng còn!”
Thiếu nữ đề cao giọng:
“Lời đã nói ra không hối hận, mời anh hùng trong thiên hạ làm chứng!”
Giọng nói của nàng vang vọng khắp Hoa Vi Sơn, toàn bộ đệ tử đều nghe thấy rõ.
Cả người Hư Vân run lên, phẫn nộ vô cùng.
Hắn muốn quát lớn, muốn rống giận nhưng lại chỉ có hai hàng lệ rơi xuống:
“Hồng Chúc à, Hồng Chúc, sao con lại hồ đồ như vậy….”
Hắn đứng sững đấm ngực, tựa như một người phụ thân thất bại.
Thanh âm Viên Thanh Thạch run rẩy:
“Sư muội, muội, muội hà tất phải như thế?”
‘Bách Hoa Sát’ nay ra khỏi vỏ uống máu, nhiễm phải máu tươi của hai người.
Làn váy dài của Trần Hồng Chúc bay tán loạn, tựa như liệt hoả thiêu đốt, nàng dựng thẳng sống lưng, biểu tình quyết tuyệt.
Đây là tiệc đính hôn của nàng, nàng không phải là vai phụ trong cố sự của ai đó.
Hôm nay nàng là nhân vật chính.