“Hoa nở kìa”. Li Anh quay đầu lại nhìn, kinh hỉ nói.
Không chỉ một đóa mà tất cả hoa ở trên Hoa Vi Sơn đều đang nở rộ.
Khắp trên trời dưới đất, tạo thành một biển hoa vô tận.
Trời đất tràn ngập sức sống, chúng tu sĩ đang cảm giác đau trướng, tắc nghẽn kinh mạch một lần nữa lại trở nên thông suốt, không khỏi nhảy nhót hoan hô.
“Hoa nở rồi, nở thật tốt”
“Ta có cảm giác bình cảnh của ta đã buông lỏng, hôm nay trở về bế quan là có thể đột phá”
“Hóa ra từ trước đến nay ta chưa từng nghe qua tiên nhạc chân chính…”
Nhóm đệ tử Thiên Cừ ở gần Tống Tiềm Cơ nhất cho nên đạt được lợi ích nhiều nhất. Sau đó là những người bên cạnh Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ đưa trả lại ngọc tiêu:
“Đa tạ”
Tử Dạ Văn Thù vẫn ngẩn ngơ bất động, Tinh Trai vội vàng đứng ra tiếp nhận:
“Cảm tạ với không cảm tạ gì chứ, Tống tiên quan quá khách khí rồi”
“Không biết đến bao giờ mới lại có thể được nghe Tống tiên quan thổi một khúc nữa đây?”. Tử Mặc chắp tay nói.
Tất cả Thanh Nhai chư sinh đều nở nụ cười, liên tục khen.
Kỷ Thần nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nhóm người này cũng thay đổi nhanh quá đi. Vừa rồi còn hận không thể cách xa chúng ta cả tám ngàn dặm”
Sắc mặt đám người Hoa Vi Tông đều trở nên trắng bệch. Sắc mặt Triệu Thái Cực cũng trở nên tái nhợt, bên môi tràn ra máu tươi.
Hắn là người xuất lực nhiều nhất, một thân linh khí dồn hết vào trong trận, khi trận pháp chịu ảnh hưởng của tiếng nhạc trở nên hỗn loạn, hắn cũng là người gặp phản phệ nghiêm trọng nhất.
“Tiếng tỳ bà vừa dứt, mấy vị phong chủ vì sao lại hộc máu vậy, sắc mặt của Chưởng môn chân nhân cũng không tốt?” Li Anh bỗng nhiên mở miệng:
“Là Hải Vân đại trận sao. Vừa rồi ta còn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Không phải ban đầu đã nói điểm đến là dừng sao, tại sao lại còn cần đại trận để trợ uy chứ….”
Đệ tử phía sau nàng vội cúi người kéo lấy ống tay áo của nàng:
“Tiểu sư thúc, ngươi dù có biết cũng không thể nói toạc ra như thế được. Như vậy sẽ khiến người ta phải mất mặt”
Li Anh lại lớn tiếng nói:
“Ngươi nói đúng, ta sẽ làm bộ như không thấy, vậy được chưa?”
“Thật xin lỗi, lời nói của tiểu sư thúc nhà ta các vị đừng để tâm, ngài ấy tính tình vẫn còn trẻ con cho nên nói năng không cố kỵ gì, chưởng môn chân nhân đại nhân đại lượng không nên trách phạt”
Nghe thấy bọn họ kẻ xướng người họa, các khách nhân không khỏi che miệng cười trộm.
Trong tông môn phụ thuộc Hoa Vi Tông cũng có người muốn cười nhưng không dám cười, cố gằng kìm nén lại, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Triệu Thái Cực ho nhẹ một tiếng:
“Ngày trước ta tu hành gặp một chút vấn đề, hôm nay được nghe tiên âm nên chợt có cảm ngộ, bức ra được một ngụm máu bầm, giải tỏa bí bách trong lòng, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, không có liên quan gì với trận pháp cả”
Hắn không giải thích còn tốt, đằng này lại cố tình đứng ra giải thích ngược lại lại có vẻ như đang giấu đầu lòi đuôi.
Hư Vân thầm tức giận.
“Diệu Yên tiên tử hôm nay cũng mệt mỏi rồi”. Hư Vân nói sang chuyện khác:
“Mau đỡ tiên tử ra sau điện nghỉ ngơi đi”
Hắn cũng bị phản phệ không nhẹ, vết thương cũ chưa lành nay lại thêm vết thương mới, trong lòng hận không thể đem Tống Tiềm Cơ chém thành muôn mảnh, nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể mỉm cười.
Lúc này, mọi người mới lướt qua chúng nữ tu Tiên Âm môn, nhìn về phía Diệu Yên.
Chỉ thấy Diệu Yên lúc này búi tóc đã trở nên tán loạn, ngồi ở đó như mất hồn mất vía.
“Hóa ra nàng không phải lúc nào cũng hoàn mỹ”. Phong Tử Y thầm nghĩ.
“Đa tạ Tống tiên quan hạ thủ lưu tình…”. Hà Thanh Thanh đứng dậy hành lễ:
“Đa tạ ngài đã không dùng ‘Thất Tuyệt Cầm’ của sư tổ để chỉ giáo cho đám sư muội của ta”
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Không cần cảm tạ”
Những người khác của Tiên Âm môn lúc này ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, bộ dáng trông thật sự thê thảm.
Mỹ nhân gặp nạn rất dễ khiến cho người khác phải thương tiếc.
Những người ái mộ Diệu Yên bởi vì vậy mà phẫn hận bất bình:
“Tống Tiềm Cơ này cũng thật quá phận. Nếu có bản lĩnh lớn như vậy, đúng ra không nên cùng người khác so đấu. Đã nói điểm đến là dừng vậy mà còn xuống tay tàn nhẫn như vậy, làm mất đi phong độ của cường giả”
Được Hà Thanh Thanh nhắc nhở, mọi người mới nhớ tới trên người Tống Tiềm Cơ còn mang theo loại đại sát khí như ‘Thất Tuyệt Cầm’.
Nếu thật sự muốn làm khó bọn họ, chỉ cần đổi ngọc tiêu thành cầm, lúc đó đừng nói chỉ có nhiêu đây người, cho dù có một trăm Diệu Yên, một ngàn đệ tử Tiên Âm môn cùng hợp tấu cũng không đủ cho hắn đánh.
Bọn họ đành phải á khẩu không nói gì được nữa.
Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói:
“Xin lỗi, vừa rồi ta nói không chính xác, âm luật không phải là tiểu đạo”
Hắn vừa nói lời này, trong lòng mọi người liền trở nên phức tạp-----
Đánh cũng đã đánh xong rồi, hiện tại ngươi mới xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
Sau ngày hôm nay, người trong thiên hạ đều sẽ biết, trừ bỏ vị Đại sư tỷ kia ra, toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi Tiên Âm môn đều đã bị một người đánh bại.
Diệu Yên miễn cường cười nói:
“Tống tiên quan không cần phải xin lỗi, đều là lễ vật dâng tặng cho buổi đại hỉ ….”
Việc đã đến nước này, đối phương nếu đã đưa ra bậc thang, nàng không có lí do gì không đi xuống.
Nàng rất am hiểu việc vãn hồi cục diện, khiến cho trận đấu pháp hung hiểm này trở nên kết thúc trong hòa bình.
“Ý của ta là, thứ ngươi tu mới là tiểu đạo”. Tống Tiềm Cơ đánh gãy lời nàng.
Diệu Yên đột nhiên trở nên im bặt, sắc mặt như tờ giấy vàng, khóe môi không hút huyết sắc.
Thật là đả kích trầm trọng.
Có một vài người coi thanh danh còn quan trọng hơn so với việc sống chết.
Làm cho bọn họ mất đi vầng sáng, bị mất mặt trước mặt mọi người, so với việc để bọn họ chịu muôn vàn đao còn khó chịu hơn.
“Tống Tiềm Cơ thật sự chiến thắng Diệu Yên tiên tử”
“Đâu chỉ là Diệu Yên tiên tử, nếu hôm nay không có Thanh Thanh tiên tử ở đây, Tiên Âm môn khả năng đã mất hết mặt mũi”
“Thanh Thanh tiên tử tài hoa xuất chúng. Tuy nàng nhỏ tuổi hơn Diệu Yên nhưng người sau lại vượt qua người trước, không hổ là Đại sư tỷ chân chính”
Từng tiếng nói ầm ầm vang lên trong đầu Diệu Yên, nàng không muốn tiếp tục nghe nữa.
Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu thu lại chiếc đàn tỳ bà đã bị tàn phá.
Thị nữ của nàng lo lắng đến mức hai mắt đã đẫm lễ, muốn tiến lên đỡ nàng dậy, lại nghe thấy nàng đang lẩm bẩm tự nói:
“Không phải hắn, không phải hắn, thật sự không phải hắn…”
‘Không phải hắn’ là sao?
Diệu Yên không đứng vững, loạng choạng suýt nữa té ngã.
Đúng vào lúc này, từ phía sau điện truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Chỉ thấy cả người Vệ Trạm Dương đầy máu, loạng choạng đi đến trước điện, hét lớn:
“Trần Hồng Chúc điên rồi-----”
Một bóng dáng đỏ rực như lửa theo sát ngay sau hắn, trên tay Trần Hồng Chúc cầm theo ‘Bách Hoa Sát’. Vẻ mặt mang theo sát khí bừng bừng.