Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238. Lấy Ít Địch Nhiều (2)

Chương 238. Lấy ít địch nhiều (2)
Chương 238. Lấy ít địch nhiều (2)

Nét tươi cười trên khuôn mặt Tống Tiềm Cơ chợt tan biến.

Tiếng tiêu liền trở nên thay đổi, ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ chuyển sang thiên thứ hai.

Mưa lớn tạnh, gió thổi tuyết bay, bách điểu đồng loạt kêu thảm.

Hư ảnh kim phượng lại lần nữa trở nên tán loạn, sắc mặt Diệu Yên trắng bệch, mày nhíu lại.

“Diệu Yên sư tỷ, ta tới hỗ trợ ngươi”

Phía sau Hà Thanh Thanh, một vị nữ tu váy hồng đột nhiên đứng dậy, lấy ra một chiếc Lưu Quang Cầm màu xanh lam.

“Tranh”. Tiếng cầm chợt vang lên, như một thanh trường kiếm chém xuống, tách tỳ bà và ngọc tiêu ra.

“Mộng Chỉ tiên tử cũng tới”. Có người hô.

Trong lúc nhất thời, ba loại thanh âm vang lên, áp lực của Diệu Yên cũng nhẹ bớt, nàng có thời gian để thở dốc.

Nàng cắn chặt răng, trong lòng nảy sinh ác độc, linh khí toàn thân trút xuống đàn tỳ bà.

Giữa tiếng gió tuyết, tiếng phượng ngân vang lên, ngăn cản gió tây.

Mộng Chỉ dần đánh không nổi nữa, thân hình lung lay như sắp đổ.

“Không nghĩ tới Tống Tiềm Cơ lợi hại như thế, vậy mà có thể lấy một địch hai, còn không bị rơi vào hạ phong”

Đột nhiên có một tiếng đứt gãy vang lên, chói tai đến cực điểm, đánh gãy âm thanh hài hòa của khúc nhạc.

Dây ‘Vũ huyền’ trên Cầm đã bị đứt.

Trong Tiên Âm môn, hàng loạt âm tu mang theo cầm sắt, sáo, đàn không, thấy thế đồng loạt đứng dậy:

“Ta tới hỗ trợ sư tỷ”

Đều là âm tu, càng là người có đạo hạnh càng sâu, càng biết rõ độ hung hiểm trong trận tỷ thí này.

Diệu Yên lúc này không chỉ còn đại diện cho mình nàng nữa mà còn đại diện cho toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi của môn phái.

Nàng nhất định không thể thua.

Liên tục có người đứng lên, các loại nhạc cụ gia nhập vào bản hợp tấu, tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc chiếu sáng cả tòa đại điện.

Âm thanh trấn áp mây mù, khí thế chấn động bầu trời.

Mọi người Tiên Âm môn đồng tâm hiệp lực, sức mạnh hợp lại trở nên giống như thành đồng vách sắt.

Hợp tấu không phải chỉ đơn giản là thêm bớt một vài âm thanh, mỗi một loại nhạc cụ gia nhập vào sẽ làm cho uy lực tăng thêm mấy lần.

Trong tiếng hợp tấu huy hoàng tráng lệ, tiếng tỳ bà liền dâng trào.

Lực lượng của trận pháp dựa thế của tiếng nhạc càng trở nên mạnh mẽ hơn, năm vị phong chủ Hoa Vi Tông hết sức chăm chú trút xuống linh khí, biển mây nổi lên sóng gió.

Những đám mây hỗn loạn bị thổi tan, giống như những bông tuyết bị thổi tung bay tán loạn.

Dưới bầu trời trong xanh, giống như đã từng có một trận tuyết lớn.

Tống Tiềm Cơ nhíu mày lại, ngọc tiêu bên môi khẽ rung động.

Mạnh Hà Trạch tức giận đến phát run:

“Bọn họ sao có thể không nói đạo lý như vậy chứ, cả đám người hùa lại đánh một mình sư huynh ta sao?”

Lúc này hắn rất hận bản thân không hiểu âm luật, không giúp được gì cho Tống Tiềm Cơ.

Có người còn cố cãi lại:

“Tống Tiềm Cơ đã dám nói ra lời khiêu khích, thì phải chuẩn bị tâm lí khiêu chiến với tất cả mọi người của Tiên Âm môn”

“Chúng ta giết ra ngoài được chưa?”. Mạnh Hà Trach truyền âm hỏi.

“Chờ một chút”. Khuôn mặt Lận Phi Diên vẫn âm trầm như nước.

“Còn chờ sao?”. Kỷ Thần vò đầu.

“Chờ”. Lận Phi Diên quát.

Mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ, chỉ thấy trên mặt hắn nổi lên nét đỏ bừng không tự nhiên, giống như chỉ giây tiếp theo liền sẽ hộc máu hôn mê.

Hắn nhắm mắt lại.

Tống Tiềm Cơ xác thực chịu ảnh hưởng của trận pháp, khí huyết trở nên cuồn cuồn, ngực trướng đau.

Tiếng tiêu tiến nhập trùng vậy, càng tiến sâu càng trở nên cô quạnh.

Nhóm người này khí thế đồng lòng lớn mạnh khiến cho hắn dễ bị rơi vào mộng cảnh.

Hắn quyết định nhắm mắt lại, quyết định không nhìn nữa, quên luôn bản thân đang ở nơi nào, chỉ tập trung thổi tiểu, thổi thật vui vẻ, thổi cho tận hứng.

Hắn cũng đã lâu rồi không động vào nhạc cụ.

Bề mặt ngọc tiêu mịn màng, bóng loáng, sờ vào có cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, giống như một thanh kiếm.

Hợp tấu đi dần đến thiên cuối cùng, xung quanh sóng âm cuộn trào, trước mặt là biển khổ vô biên, sau lưng là vô số truy binh đang truy đuổi.

Hắn nắm theo thanh kiếm lạnh băng, một mình đứng giữa đất trời, một mình đối diện với thủy triều áp đảo.

Chiến trường chiến đấu của hắn kéo dài ba ngàn dặm, hắn chiến đấu liên tục, một kiếm chống lại trăm vạn địch nhân.

Trong lòng Tống Tiềm Cơ thầm hô to thống khoái.

Tiếng tiêu đã hoàn toàn mất khống chế.

Lúc thì như đoàn kỵ binh đạp qua dòng sông băng, lúc lại như vạn cây hoa lê nở rộ. Tiếng tiêu trở nên thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận.

Vài sợi dây đàn tiếp tục bị đứt, trong nhóm người Tiên Âm môn liên tục vang lên âm thanh rên rỉ.

Ba bốn vị âm tu đã không chống đỡ nổi, ngã hẳn xuống đất.

Tiếng tiêu vang vọng trong nội điện, chén rượu trên bàn ngọc không chịu nổi mà bị nứt, đàn cá chép ngũ sắc trong biển mây cũng không chịu nổi mà phải quay cuồng.

Các khách nhân lúc này đã khiếp sợ không nói nên lời. Có người dần cảm thấy hô hấp khó khăn, không dám tiếp tục nghe nữa.

Suy nghĩ của Tống Tiềm Cơ trôi ra khỏi Càn Khôn Điện, thần thức chìm vào trong ‘Giới Vực’ tự thân.

Lần này, phía cuối đại lục không phải cánh đồng tuyết nữa, cũng không còn thiên quân vạn mã bao vây muốn tiêu diệt hắn nữa.

Hắn nhìn thấy, dưới ánh mặt trời là một hải dương kim sắc bao la vô tận, từng cơn gió thổi qua tạo thành những đợt sóng lúa.

Đây là ‘Giới Vực’ của hắn ở kiếp này.

Hắn mở bừng mắt ra.

Thoáng chốc, thiên địa hồi xuân.

Thực vật hồi sinh.

Tống Tiềm Cơ cảm nhận được có một cỗ sinh cơ to lớn rót vào trong linh đài của mình.

Đêm qua, hắn rót ‘Bất Tử Tuyền’ vào lão thụ trên Đoạn Sơn Nhai, thế nhưng giờ lại được trả lại gấp trăm ngàn lần.

“Tranh”. Dây đàn trên Phượng Hoàng Đài đã đứt. Diệu Yên phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống trên váy nàng.

Trận pháp đã giao hòa cùng với tiếng đàn của nàng, nếu trận pháp xảy ra vấn đề thì người thúc giục trận đồng thời sẽ gặp phản phệ.

Hư ảnh đóa hoa trên không trung trở nên tán loạn, đại trận cũng trở nên hỗn loạn, linh khí giữa biển mây trở nên cuồng bạo va chạm vào nhau nổ vang thành từng tiếng sấm.

Bản hợp tấu bị sụp đổ, nhóm người Tiên Âm môn tan tác mà lui.

Tiếng tiêu vẫn chưa dứt, Diệu Yên ngở ngẩn nhìn dây đàn đã bị đứt, dường như không thể tin nổi.

“Sư tỷ”. Nhóm âm tu thê thảm nhìn nhau, đều cảm thấy một đợt tuyệt vọng.

Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên.

Mọi người không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ, lúc này còn có người dám chiến với Tống Tiềm Cơ sao, không muốn sống nữa sao?

Hà Thanh Thanh nhẹ nhàng gẩy dây đàn, khẽ hát theo tiếng tiêu:

“Đoạn đường đầy gió

Đoạn đường đầy tuyết

Biết quân tiên cốt không lạnh lẽo

Ngàn năm gặp lại

 Mộ vẫn sáng tươi….”

Thanh âm của nàng mềm mại, không mang theo chút sát khí nào.

Khuôn mặt mỹ lệ lạnh lẽo cũng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.

Bên ngoài Càn Khôn Điện, tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời ấm áp đang buông xuống, từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Tiếng tiêu của Tống Tiềm Cơ nhỏ dần theo tiếng đàn.

Trận chiến đấu giữa trời gió tuyết đã biến mất, ‘bóng người cô độc dưới trời xanh đã không còn’, cầm tiêu cùng lui trở về.

Khúc nhạc đã kết thúc, cả đại điện không hề có một âm thanh nào.

Ở dưới tiếng nhạc chấn động nhân tâm như thế, ngũ quan của chúng tu sĩ cũng trở nên nhanh nhạy đến cực điểm.

Trở nên giống như ngộ đạo khi tu luyện, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gió thổi nhè nhẹ, từng tiếng chim kêu, âm thanh của biển mây cuồn cuộn, âm thanh của đàn cá chép ngũ sắc quẫy đuôi.

Còn có âm thanh của hoa nở.

----Rắc, rắc.

Giống như tiếng bọt khí tan vỡ, những nụ hoa còn non mềm đều đồng loạt nở rộ.

Hết chương 238.
Bình Luận (0)
Comment