Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237. Lấy Ít Địch Nhiều (1)

Chương 237. Lấy ít địch nhiều (1)
Chương 237. Lấy ít địch nhiều (1)

Từ sau Đăng Văn đại hội, ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ liền thịnh hành toàn Tu Chân giới, các phiên bản cải biên ùn ùn xuất hiện không dứt, trở thành khúc nhạc được diễn tấu trong các đại tiên yến.

Phần lớn mọi người đều cho rằng khúc này là do tiên hiền thời thượng cổ viết ra, mà chính nhờ có Diệu Yên tiên tử đã làm cho khúc này được sống lại.

Nàng hoàn toàn xứng đáng với cái danh ‘Đệ nhị tác giả’, là người hiểu rõ khúc này nhất đương thời.

Tống Tiềm Cơ vẫn luôn ở Thiên Cừ trồng trọt, rời xa Tu Chân giới nên không biết được những quanh co trong đó.

Hắn chỉ từng nghe qua bản hợp tấu từ chỗ Lưu tiên quan Quận Hồng Phúc cách vách, nghe nói đó cũng là do Diệu Yên tiên tử cải biên.

Lần đó, hắn không hề lưu tình mà chỉ ra chỗ sai lầm trong khúc cải biên này

Lưu tiên quan lần đó cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cho nên chuyện này tự nhiên cũng không được truyền ra ngoài.

Lúc này tiếng tỳ bà vang lên ồ ạt.

Hư ảnh chim Phượng từ xa lao tới, bộ lông vũ kim sắc dựng đứng lên, như ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.

Tinh thần của đoàn người Thiên Cừ thoáng chốc liền trở nên khẩn trương, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ của đại điện đang ấm dần lên, không khí trở nên nóng rực, giống như từ bốn phía nổi lên từng đóa chân hỏa.

Khi mọi thứ dần trở nên nguy hiểm, một tiếng tiêu chợt vang lên, lúc đầu chỉ trầm thấp, êm nhu.

Tiếng tiêu như có như không, như cơn mưa được gió xuân thổi tới, rải rác tinh tế.

Hư ảnh chim Phượng bị một cơn mưa nhẹ cuốn trôi đi, một tấm bình phong mát lạnh vô hình được dựng lên, bao phủ chúng đệ tử Thiên Cừ.

Tuy vậy, trên trán Mạnh Hà Trạch vẫn đang đổ mồ hôi, hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay, truyền âm nói:

“Chúng ta chỉ đứng đây còn vất vả như vậy, Tống sư huynh đối chọi trực tiếp không biết sẽ thế nào? Không bằng tranh thủ lúc vừa mới bắt đầu cùng nhau giết ra bên ngoài đi”

Lận Phi Diên thu hồi biểu tình vô lương tâm thường ngày, nghiêm mặt nói:

“Chờ một chút, hắn vẫn còn ổn”

Ngoại trừ nhóm đệ tử Thiên Cừ phía sau Tống Tiềm Cơ, những vị khách khác đều chỉ cảm thấy tiếng đàn tỳ bà cùng tiếng tiêu hòa quyện vào nhau nghe rất êm tai, không giống như đang đấu pháp mà ngược lại có cảm giác liền mạch khiến ai nấy đều cảm thấy phấn khích.

Rất nhiều người đều đồng thanh hô vang, như hòa mình vào khúc nhạc, linh khí trong cơ thể vận hành càng ngày càng trở nên trôi chảy.

Ngón tay Diệu Yên một móc một vẩy, tiếng tỳ bà như dâng lên cao, vượt lên trên đỉnh núi, càng lên cao càng trở nên hung hiểm hơn.

Trước mắt mọi người nhất thời hiện lên một ngọn cô phong tuyệt bích, giống như một thanh kiếm chỉ thẳng lên trời.

Đêm đó ở bên Thanh Thạch Đàm, Hà Thanh Thành đàn khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ này, nàng thông qua tiếng đàn thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, thể hiện sự chân thành nhiệt tình khiến cho mọi người cảm thấy rung động.

Giống như một người độc hành giữa thiên nhai, đối mặt với gió tuyết thật lớn, cùng toàn bộ thế giới là địch.

Nhưng nàng không có kinh nghiệm khổ luyện nhiều năm, đã thuần phục mọi loại kỹ xảo đến mức tuyệt hảo như Diệu Yên, càng không có “Phượng Hoàng Đài’ cùng Hải Vân đại trận song trọng hỗ trợ.

Nếu xét về uy lực bản thân khúc nhạc, tất nhiên thời điểm này là mạnh nhất.

Chỉ thấy thần sắc Tống Tiềm Cơ vẫn nhẽ nhàng, tiếng tiêu đột nhiên biến đổi, như đang từ trên đất bằng vượt qua ngon núi cao và hiểm trở.

Ngọn núi trước mặt mọi người biến mất, chỉ còn sót lại gió thổi mây bay, một cơn mưa phùn làm ướt sũng những cánh hoa rơi rụng.

“Ta nghe mà không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy tiếng tiêu rõ ràng không lớn bằng tiếng tỳ bà”. Mạnh Hà Trạch hỏi Lận Phi Diên:

“Tống sư huynh có phải đang ở thế hạ phong không?”

Hắn từng ở Tống viện nghe qua Lận Phi Diên xướng khúc, một người có thể hát được hai giọng, lúc nam lúc nữ, lúc dày lúc mỏng, cho nên liền biết đối phương cũng có hiểu về âm luật.

“Không phải”. Lận Phi Diên nhíu mày nói:

“‘Phượng Hoàng Đài’ thuộc hành hỏa trong ngũ hành, bề ngoài có âm sắc réo rắt, như tiếng phượng hoàng ngân nhưng thật ra lại ẩn chưa sự thô bạo cương liệt giống như phượng hoảng phun lửa vậy.

Còn chiếc ngọc tiêu mà Tống Tiềm Cơ mượn tới này, mang tính chất thiên hàn, có âm sắc lạnh lẽo, hình như còn có tác dụng thanh tâm trừ ma. Hai bên tương khắc lẫn nhau, Diệu Yên tiên tử tạm thời cũng không chiếm được tiện nghi”

Mạnh Hà Trạch bừng tỉnh:

“Cho nên Tống sư huynh mới không muốn lấy ra ‘Thất Tuyệt Cầm’ mà chỉ đi mượn tiêu sao?”

“‘Thất Tuyệt Cầm’ là pháp bảo của Cầm Tiên, một khi tấu lên, linh áp sẽ khắc chế tất cả pháp khí khác. Lần này chỉ đang tỷ thí với hậu bối Tiên Âm môn, nếu lấy nó ra sẽ bị coi như là ỷ thế hiếp người, dễ bị người mượn cớ…”

Lận Phi Diên nói đến chỗ này, liền nhìn lên bóng dáng Tống Tiềm Cơ, mắng:

“Hiện giờ mọi người đều đang ở giữa trùng vây, đến lúc nào rồi mà hắn còn muốn tỏ ra quân tử như vậy? Hắn nghĩ thương hương tiếc ngọc sao?”

“Tống huynh không phải đang tỏ ra quân tử”. Kỷ Thần lau lau mồ hôi trên trán, tiếng tỳ bà khiến cho mồ hôi hắn rơi như mưa:

“Ta tin tưởng huynh ấy là chân quân tử”

Bên dưới đại trận, ngoài điện gió nổi mây phun.

Trên Càn Khôn Điện, lụa đỏ tung bay, bàn ngọc khẽ rung, lục nghĩ linh tửu trong ly xoay tròn, nổi lên từng gợn sóng theo tiếng nhạc.

Khi tiếng tiêu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, kim phượng vượt ra khỏi tỳ bà, bay lượn lên trên cửu thiên.

Một tiếng hạc vang lên, bạch hạc được tu sĩ Hoa Vi Tông nuôi dưỡng thoát ra khỏi những đám mây, nhẹ nhàng nhảy múa. Theo sau còn có những loài chim săn mồi như diều hâu, đại bàng vỗ cánh bay đến.

Trong rừng, vô số những chú chim hoàng anh, hỉ thước, đỗ quyên cùng bay ra khỏi tổ, bay lên đầu cành, cùng nhau cất tiếng hót.

“Bách điểu triều phượng”. Có người kinh hô.

Tuy đang là giữa trời tuyết lạnh ngày đông , nhưng đám cầm điểu trong Hoa Vi Tông đều đồng loạt bị đánh thức, cùng nhau hát vang, trợ trận cho tiếng tỳ bà.

Nhóm người ủng hộ Diệu Yên thanh thế đại chấn:

“Trên Đăng Văn đại hội, tiếng đàn của Mộng Chỉ tiên tử cũng đưa tới bách điểu, nhưng nếu cùng so sánh với Diệu Yên tiên tử thì thật sự không thể sánh bằng”

“Diệu Yên tiên tử vô song”

Tiếng tỳ bà sắc lạnh như đao, giống như tiếng kèn xung phong, cùng hàng ngàn hàng vạn tiếng chim hót đổ ập vào tai Tống Tiềm Cơ.

Nếu thay thế bằng một vị Nguyên Anh bình thường khác, lúc này đã bị đánh ra khỏi thức hải, trở nên ngu ngốc rồi.

“Diệu Yên giết đến điên luôn rồi”. Phong Tử Y vội vàng che lại lỗ tai của Bạch Hổ.

Các vị khách nhân không bị sát ý trong khúc nhạc nhắm vào, nhưng linh thú đối với âm thanh rất nhạy bén, Bạch Hổ cũng trở nên cuồng loạn quẫy đuôi, suýt nữa mất không chế.

Kỳ thật lúc này Diệu Yên cũng không dễ chịu gì, tiếng tiêu như hóa thành một cái lưới lớn quấn quanh người nàng, nàng muốn thoát khỏi khống chế nhưng lại cảm giác bản thân mình dần tới gần cực hạn, giống như dây đàn bị căng đến mức sắp đứt.

Hết chương 237.
Bình Luận (0)
Comment