“Muốn giải thích cái gì?”
Tống Tiềm Cơ đẩy Kỷ Thần ra, hai tay áo phất lên, hắn cười nói:
“Ai không phục thì cứ việc lên đây!”
Cả đại điện chết lặng, nửa phần là vì ngạc nhiên, nửa phần là vì tức giận.
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại hỏi:
“Có ai mang cầm theo không?”
Hắn tựa như đang hỏi trưa nay ăn gì, ai đem theo thập lục hương của Thiên Cừ không.
Đám đệ tử Thiên Cừ vò đầu bứt tóc, điên cuồng khẩy ngón tay.
“Ta lớn như vậy rồi mà đến cầm còn chưa từng được sờ đâu!”
“Đánh nhau chúng ta không sợ, cùng lắm thì một cái mạng thôi, nhưng Tống sư huynh muốn mời người đấu nhạc, chúng ta lại không phải là âm tu!”
Bọn họ đang định đồng tâm hiệp lực đè Tống Tiềm Cơ xuống thì chợt trong đại điện vang lên một tiếng tán dương:
“Thật khí phách!”
Khách nhân nhìn về phía chủ toạ, vậy mà lại là Chưởng Môn Hoa Vi Tông – Hư Vân Chân Nhân.
Hư Vân hài lòng mỉm cười, tựa như một tiền bối đang tán thưởng hậu bối.
Phong Chủ Xích Thuỷ Phong – Triệu Thái Cực ở cạnh bên cũng cười nói:
“Tống tiên quan thiếu niên anh hùng, nay lại muốn tranh cao thấp về âm luật chi đạo với chúng tiên tử Tiên Âm Môn, vậy chúng ta liền đứng ra làm trọng tài cho trận tỷ thí này, tăng thêm sắc màu cho hỷ yến, thấy được là ngưng, không nên làm ảnh hưởng hoà khí”
Có người lại lên tiếng tiếp lời:
“Dám khoác lác thì phải thể hiện được bản lĩnh, bằng không cho dù là hỷ yến cũng không được!”
Đây là lời của kẻ theo đuổi cuồng nhiệt của Diệu Yên tiên tử.
“Đính hôn đại điển của Trần đại tiểu thư lại có thể chứng kiến đại sự ly kỳ của tu chân giới như vậy, chúng ta nên cảm tạ chủ nhà!”
Đây là lời của tiểu tông môn và quốc gia phụ thuộc vào Hoa Vi Tông.
“Chỉ nghe nói Tống Tiềm Cơ kỳ thư song tuyệt, chưa từng nghe nói hắn còn hiểu âm luật”
Đây là lời của những tu sĩ trung lập, thích xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn.
Diệu Yên đã thu lại thần sắc ôn hoà, nàng dựng thẳng sống lưng, thuận theo mà điều chỉnh dây đàn:
“Tiên Âm Môn, thỉnh Tống tiên quan chỉ giáo!”
Lúc Diệu Yên không cười, khoé miệng nàng rũ xuống, có cảm giác thanh lãnh mà lại quật cường.
Nhiều người mê mẩn vẻ đẹp của nàng lúc này mới ý thức được, Diệu Yên tiên tử không chỉ là đệ nhất mĩ nhân tu chân giới, càng là đệ tử đứng đầu Tiên Âm Môn.
Trong số những âm tu trẻ tuổi thời nay, đối với lĩnh vực mà Diệu Yên am hiểu nhất, không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của nàng.
“Vẫn còn đến nữa sao?”
Mạnh Hà Trạch vươn tay ra rút kiếm, hắn nghĩ thầm đối phương có trận pháp bảo hộ, thật khinh người quá đáng mà.
Lận Phi Diên lập tức ấn hắn lại, truyền âm nói:
“Đang ở hỷ yến, đối phương dùng tiếng đàn để công kích chúng ta, người bên cạnh lại không nhìn ra, chúng ta mà động đao kiếm thì chỉ có thể rơi xuống thế hạ phong thôi!”
Có Hoa Vi Tông ra mặt trước, một trận tỷ thí vì vinh nhục của môn phái là chuyện không thể tránh được.
Đám khách nhân trong đại điện nín thở, chờ Tống Tiềm Cơ ứng đối, lại chỉ thấy hắn thò người ra, nhẹ giọng nói mấy câu với Tử Dạ Văn Thù.
“Tử Dạ đạo hữu, có thể cho ta mượn ‘Ngọc Phượng Tiêu’ của ngươi để dùng không?”
Tử Dạ Văn Thù hơi giật mình.
Hắn bình thường cả năm đều ở bên ngoài trừ ma, ‘Ngọc Phượng Tiêu’ kia là do Thư Thánh tặng cho hắn, được tạo ra từ ‘Thanh Linh Bảo Ngọc’ cho nên nó còn có tác dụng chống đỡ ma khí, thanh tâm an thần.
Hắn trước nay chưa từng thổi tiêu, chỉ đem theo trên người để phòng thân, vậy nên đến cả người bên cạnh cũng không ai biết được ‘Ngọc Phượng Tiêu’ đang ở trên người hắn.
Tống Tiềm Cơ vì sao lại biết việc này?
Là Thư Thánh hay là Viện Trưởng nói cho hắn sao?
Tử Dạ Văn Thù nhàn nhạt đáp lời:
“Nếu ta không cho mượn, ngươi định làm thế nào?”
“Ta lập tức nhận thua thôi!”
Tống Tiềm Cơ coi như đây là chuyện đương nhiên.
“Còn có thể làm thế nào được nữa?’
Lời nói hùng hồn vừa thốt ra mà lại nói nhận thua là nhận thua luôn.
Rõ ràng là người nổi danh mà lại chẳng coi danh tiếng của bản thân mình ra gì.
Tử Dạ Văn Thù nghĩ thầm, trên đời này sao lại có loại người như Tống Tiềm Cơ chứ?
“Lần này đa tạ Tử Dạ đạo hữu, lần tới ta dạy ngươi thổi”
Tống Tiềm Cơ cười nói.
Tử Dạ Văn Thù hồi thần mới phát hiện ra ‘Ngọc Phượng Tiêu’ đã đưa đến tay đối phương.
“Không cần”
Hư Vân vung lên phất trần, năm vị Phong Chủ của Hoa Vi Tông hiểu ý, hiệp lực thúc giục trận pháp.
Hư ảnh đoá hoa trong không trung bị áp xuống dưới, dẫn động lốc xoáy trong Hải Vân đại trận nhanh chóng vận chuyển, uy áp của đại trận tăng lên đến cực điểm.
Sắc mặt Li Anh lộ ra vẻ ưu sầu:
“Ta tin tưởng Tống sư huynh đúng là uống say rồi….”
Hà Thanh Thanh khẽ mím môi, lần này không giống ban nãy, đã thể hiện ra mặt như vậy, Diệu Yên lại rất thông minh, nàng và Hoa Vi Tông âm thầm liên minh, việc này liền trở thành việc của toàn Tiên Âm Môn, khiến cho Hà Thanh Thanh khó lòng xuất thủ trợ giúp Tống Tiềm Cơ được.
Phong Tử Y thì lại cáu kỉnh nhổ lông hổ.
Tiếng tỳ bà một lần nữa vang lên, tựa như bình bạc vỡ tan.
Là bản gốc của ‘Phong tuyết nhập trận khúc’.
Một tiếng Phượng ngâm, hư ảnh Kim Phượng còn chưa hiện ra, trên mặt đàn tỳ bà đã bay ra mười con hoàng điểu, ngửa cổ vỗ cánh, đồng loạt xông về hướng Tống Tiềm Cơ.
Sắc mặt Diệu Yên trở nên nghiêm túc, so với lúc trước tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.
Tống Tiềm Cơ xoay ‘Ngọc Phượng Tiêu’ một vòng, ước lượng nặng nhẹ xong mới đặt bên môi.
Đám người Thiên Cừ sau lưng hắn ai nấy đều lo lắng sốt ruột.
Phân nửa người trong đại điện lại vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Nhưng Tống Tiềm Cơ tựa như thật sự không sợ mất mặt.
Đến cả tiêu của hắn cũng là mới mượn được từ trong tay người khác.