Sắc mặt của Tống Tiềm Cơ không hề đỏ, ánh mắt cũng không lơ đễnh, hắn vừa gõ bàn ngọc vừa hát, căn bản không hề giống dáng vẻ say rượu.
“Cua ngâm rượu mà cũng xứng được gọi là rượu sao? Đừng lo lắng linh tinh vớ vẩn nữa”
Lận Phi Diên truyền âm nói:
“Tống Tiềm Cơ mới nãy còn phá ‘Thiên Âm Thuật’ của Diệu Yên tiên tử kia kìa”
Mạnh Hà Trạch đột nhiên cảm thấy tình thế vô cùng nguy hiểm——
Bọn họ theo tiếng tì bà rơi vào huyễn cảnh, đệ tử Thanh Nhai và Tử Vân Quan cạnh bên lại không hề phát giác ra. Mạnh Hà Trạch lại nhìn về phía Tiên Âm Môn đối diện, chỉ có Hà Thanh Thanh là lộ ra vẻ lo lắng.
Mà Hoa Vi Tông do Hư Vân dẫn đầu thì ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục điều khiển Hải Vân đại trận vận chuyển.
Trong tiếng hỉ nhạc vui vẻ cát tường, sát khí lại bủa vây tứ phía, sóng ngầm trào dâng.
Kỷ Thần vẫn có đôi chút mờ mịt:
“Diệu Yên tiên tử và Thiên Cừ ta không oán cũng chẳng thù, sao lại cứ nhằm vào chúng ta như vậy, chỉ vì trước đây Tống huynh nói nàng một câu không tốt thôi sao?”
Hắn lắc lắc đầu:
“Ta suýt nữa thì quên mất, Diệu Yên vốn là biểu tỷ của Trần Hồng Chúc, là thân thích của Chưởng Môn Hư Vân! Hoa Vi Tông muốn đối phó với chúng ta cho nên nàng ấy cũng vậy. Ta không nhìn ra nổi sơ hở của Hải Vân đại trận, chúng ta chạy từ bên nào đây?”
Mạnh Hà Trạch vội ấn hắn lại:
“Chạy cái gì mà chạy, tiếng tỳ bà ngưng rồi kìa”
Tiếng tỳ bà đã tạm dừng, nhưng Tống Tiềm Cơ vẫn còn đang hát:
“Ta nào nguyện ý chịu cô đơn lạnh lẽo
Tiên đồ chẳng thể mong
Thế sự bao phiền muộn
Chi bằng cưỡi kiếm ngao du!”
Lời hát thì ẩn chứa ‘ưu phiền’, nhưng tiếng hát của hắn lại tiêu sái mà khẳng khái, vang vọng khắp đại điện, khí phách hiên ngang, xông lên tận trời xanh.
Nhất thời hứng khởi, tuỳ ý ngâm nga.
Khách nhân trong điện ai nấy đều xúc cảm trào dâng, gõ bàn ngọc theo tiết tấu, liên tục khen hay.
Chỉ có một mình Diệu Yên là trên trán đang toát mồ hôi lạnh, đầu ngón tay nàng móc chặt lấy dây đàn, có chút tái xanh.
Bởi sắc mặt tái nhợt mà có vẻ suy yếu, nàng kinh ngạc nhìn Tống Tiềm Cơ, mắt phiếm lệ quang, khiến người ta không khỏi thương tiếc:
“Tống tiên quan, ngài cũng hiểu âm luật sao?”
Thanh âm của nàng trong trẻo mà dịu dàng.
Một lời vừa thốt ra, tiếng hoan hô trong đại điện lập tức im bặt.
Có người phát hiện ra sự tình không hề đơn giản như họ tưởng, ban nãy kim ảnh Phượng Hoàng tiêu tan, tiếng tỳ bà của Diệu Yên tiên tử đột nhiên ngưng bặt, là bị tiếng ca của Tống Tiềm Cơ áp chế sao?
Tinh Trai nhịn không nổi mà lên tiếng:
“Diệu Yên tiên tử có lòng tốt gảy tiên nhạc cho chúng ta, hắn vì sao cứ phải chèn ép người khác như thế…”
Lời này muốn nói cho Tử Dạ Văn Thù nghe, ý ám chỉ Tống Tiềm Cơ vô lễ.
Nhưng người kia lại trầm giọng quát:
“Ăn nói cẩn thận!”
Tử Dạ Văn Thù không bị tiếng tỳ bà công kích, cũng không hiểu Thiên Âm Thuật.
Nhưng hắn có thể mơ hồ cảm nhận được linh khí của Hải Vân đại trận biến hoá dị thường, Tống Tiềm Cơ hơn phân nửa là bị ép buộc phải ứng đối.
Mọi người đều đang nhìn khuôn mặt đầy vẻ đáng thương của Diệu Yên, chỉ có Tống Tiềm Cơ là không hề ngước mắt lên nhìn nàng.
Hắn nhìn gạch cua ngâm rượu trong đĩa mà mỉm cười nói:
“Chỉ là tiểu đạo của kẻ hèn này thôi, không đáng nhắc tới”
“Tiểu đạo ư?”
Diệu Yên kinh ngạc, không khỏi lặp lại lần nữa:
“Tống tiên quan cho rằng, âm luật là tiểu đạo sao?”
Trong điện, tiếng ồn ào nhất thời nổi lên tứ phía.
Quá cuồng ngạo.
Không chỉ cuồng ngạo mà còn là cuồng ngạo đến mức vô pháp vô thiên!
Một câu nói của hắn không chỉ đắc tội Diệu Yên mà còn đắc tội toàn bộ những người ái mộ Diệu Yên.
Lại càng đắc tội Tiên Âm Môn, thậm chí không để âm tu trong thiên hạ vào mắt.
Lần này đến cả Lận Phi Diên cũng có chút sụp đổ:
“Hắn mỗi lần uống rượu liền biến thành thế này sao?”
Chúng nữ tu Tiên Âm Môn trước nay luôn khoe khoang thân phận, nỗ lực học theo nụ cười hoàn mĩ giống như Diệu Yên, không để lộ ra chút sơ hở nào, lần này lại đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Bọn họ bình thường được bao nhiêu người tâng bốc, theo đuổi, nào đã từng phải chịu tức giận trước mặt nhiều người như thế này.
“Tống tiên quan có ý gì vậy?”
“Vũ nhục sư môn như thế, ngươi nếu không thể đưa ra lý do xác đáng, hôm nay không xong đâu!”
Hà Thanh Thanh quay đầu lại, lạnh lùng quát:
“Câm miệng!”
Chúng đệ tử Tiên Âm Môn căm giận bất bình, tâm tình kích động nên lời nói ra mà không thèm lựa lời:
“Đại sư tỷ nên giúp Diệu Yên sư tỷ mới đúng, sao lại đi giúp người ngoài?!”
“Việc liên quan đến thanh danh của môn phái, chúng ta phải bắt hắn giải thích mới được!”
Sắc mặt của Hà Thanh Thanh lúc xanh lúc trắng.
Kỷ Thần vươn tay ra đỡ lấy Tống Tiềm Cơ:
“Cái kia, Tống tiên quan uống, không, ăn say rồi, đã để chư vị tiên tử chê cười rồi….”
Thế nhưng ai mà tin nổi có người ăn gạch cua thôi mà cũng say nổi.