Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234. Bách Hoa Sát (2)

Chương 234. Bách Hoa Sát (2)
Chương 234. Bách Hoa Sát (2)

Vệ Trạm Dương cũng nhìn thấy trăm hoa đua nở.

Hắn chỉ nghĩ, Hải Vân đại trận của Hoa Vi Tông vậy mà cũng có lúc làm trái thiên thời, có tác dụng khiến cây khô hồi xuân, hắn trước nay lại chưa từng được nghe nói.

Chỉ tiếc Hư Vân tốn sức như vậy cuối cùng lại là phí công.

Trần Hồng Chúc chợt xoay người, châu ngọc vang lên những tiếng thanh thuý.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Vệ Trạm Dương:

“Ta không cam tâm. Hà đạo hữu từng nói, mỗi người chỉ có thể đi trên con đường của chính mình”

Vệ Trạm Dương vui mừng:

“Thế mới đúng, mau theo ta ——”

Còn chưa nói xong thanh âm đã tiêu tan.

Đau đớn bủa vây, hắn không thốt nên lời.

Hắn cúi đầu, thấy một thanh lợi kiếm xuyên qua bụng mình.

Khoé miệng đang cong lên của Vệ Trạm Dương liền trở nên cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi.

Hai loại biểu tình cùng lộ ra trên một khuôn mặt, trông vô cùng buồn cười.

Trần Hồng Chúc điên rồi sao?

Trần Hồng Chúc bình tĩnh rút kiếm, máu tươi phun ra, bắn lên khuôn mặt được trang điểm mỹ lệ của nàng.

Đây là bội kiếm của Hư Vân khi còn trẻ, vì việc đính hôn của nữ nhi mà đúc lại, đặt tên là ‘Bách Hoa Sát’.

Là một trong số của hồi môn của nàng. Khi ta nở hoa trăm hoa liền diệt.

Nay là đính hôn đại điển của nàng.

Vệ Trạm Dương không chút phòng bị, khiếp sợ quá đỗi.

Hắn há miệng lại chỉ có thể phát ra thanh âm vẩn đục, tựa như bị người ta bóp chặt cổ.

“Ngươi biết ta thích dùng roi, nhưng roi chỉ có thể doạ người. Kiếm để giết người, không nên dễ dàng để lộ trước mặt người khác”

Mũi kiếm của Trần Hồng Chúc nhiễm máu, nàng nhẹ giọng nói:

“Đi đi, chạy trốn đi”

Sau một thoáng yên tĩnh, tiếng kêu thê lương thảm thiết phá tan đại điện.

……….

Nguyên bản ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mang theo cảm xúc mãnh liệt bi tráng, thê lương hào hùng, vốn không thích hợp diễn tấu ở hỷ yến.

Sau khi được Diệu Yên cải biên, tiết tấu lúc này càng nhanh hơn, trào dâng mà không đau thương, tựa như bách thú bái vọng, vạn quân khải hoàn.

Tinh thần của người trong điện bị tiếng nhạc lôi kéo, bay lên cửu tiên, ngao du vân hải.

Hà Thanh Thanh là người đồng đạo nên không bị ảnh hưởng nhiều. Nàng cách cả nửa toà đại điện, xuyên qua bóng dáng của Diệu Yên mà quan sát biểu tình của Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ cúi đầu, thỉnh thoảng mượn tay áo lễ phục che giấu, trộm ăn gạch cua.

Tựa như khúc này chẳng liên quan gì đến hắn.

“Diệu Yên muốn thăm dò xem ai là tác giả của khúc này sao?”

Hà Thanh Thanh suy tư, triệu ra ‘Lục Y Đài’, đặt trên đầu gối, án binh bất động

“Tranh!”

Diệu Yên nhẹ gảy.

Chương đầu kết thúc, Phượng Hoàng Đài linh áp tăng mạnh, tỳ bà khẽ chấn động, hư ảnh Phượng Hoàng kim sắc bay vọt ra ngoài, bay múa xung quanh mĩ nhân.

Trong thoáng chốc trong điện kim quang xán lạn, giữa tiếng nhạc tựa như có tiếng Phượng Hoàng ngân.

Ngón tay Diệu Yên quét qua dây đàn, Phượng Hoàng uyển chuyển bay về hướng đám người Hoa Vi Tông.

Hư Vân mỉm cười, phất trần màu trắng trong tay khẽ rung, hàng vạn tia sáng màu bạc tản ra, đan xen với kim quang.

Đuôi Phượng Hoàng quét qua mặt, tinh thần của đám người Hoa Vi Tông chấn động.

Nó đi qua nơi nào, tu sĩ nơi đó đều cảm xúc trào dâng, thần thái sáng láng, xả hết trọc khí, linh khí thông thuận.

Nhất thời ai nấy đều hiển lộ thần thông, lấy ra pháp khí, hoà với khúc này.

Càn Khôn Điện như tắm mình trong gió, trong hoa, trong mưa, toả sáng vạn trượng.

Tu sĩ từng tham gia Đăng Văn đại hội không khỏi thầm nghĩ:

“Cùng là một khúc này, so với Thanh Thanh tiên tử gảy bên Thanh Thạch Đàm thì Diệu Yên tiên tử gảy lên lại càng tinh diệu hơn”

“Thanh Thanh tiên tử chiếm danh Đại sư tỷ nhưng Diệu Yên tiên tử mới là người đứng đầu chân chính của Tiên Âm Môn”

Phượng Hoàng bay lượn đến chỗ Tử Vân Quan.

Li Anh mỉm cười, triệu ra bút trâm hoa, lăng không điểm nhẹ, từng đoá hoa đào vẽ nên bằng mực bay ra, cùng nhảy múa với Phượng Hoàng.

Chúng đệ tử của Tử Vân Quan không kìm nổi mà reo hò.

Người ngồi cạnh Li Anh là Tống Tiềm Cơ.

Tiếng tỳ bà chợt nhanh, phượng hoàng ngửa cổ ngân dài, từng sợi lông toả ánh kim quang.

Đệ tử Thiên Cừ xuất thân ngoại môn, nào đã từng gặp qua cảnh tượng này, bọn họ không khỏi mở to mắt, miệng hơi hé ra.

Diệu Yên hơi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ, không biết muốn nhìn thấy điều gì.

Tay không ngừng gảy dây đàn, tiếng nhạc lại càng thêm dồn dập, tựa như trống trận thúc giục.

Đám người Thiên Cừ sững sờ, lộ ra nụ cười mỉm ngây ngốc.

Lận Phi Diên truyền âm quát:

“Thiên Âm Thuật, cẩn thận có bẫy!”

Nhưng Kỷ Thần, Mạnh Hà Trạch đã rơi vào huyễn cảnh, nhất thời chỉ thấy tay áo sặc sỡ tung bay, mĩ nhân ca vũ, hào quang che trời, bạch nhật phi thăng.

Tiếng quát của Lận Phi Diên không phá nổi huyễn cảnh, chỉ hơi phân tâm mà bản thân hắn cũng thấy núi vàng núi bạc, tơ lụa tung bay. Hắn nhẫn tâm cắn đầu lưỡi mình.

Trực giác Hà Thanh Thanh cảm thấy không đúng, sắc mặt khẽ thay đổi, đang muốn xuất động ‘Lục Y Đài’.

Tống Tiềm Cơ chợt ngẩng đầu, hơi hé miệng.

Một tiếng thét dài, cực sắc bén, xông thẳng lên trời.

Át đi cả tiếng Phượng Hoàng ngân, áp chế tiếng tỳ bà.

Đám người Thiên Cừ tức khắc tai mắt thanh tỉnh.

Tiếng đàn của Diệu Yên bị khống chế, sắc mặt hơi tái.

Chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ xướng lên câu hát:

“Ngắm mây khói thoáng qua chốn nhân gia

Trống rỗng vẫn hoàn trống rỗng ——”

Tay hắn cầm đũa ngọc, lớn tiếng gõ nhịp mà ca:

“Thiên kim dễ tan

Mộng tỉnh vẫn là mộng!”

Áo giác triệt để tiêu tan.

Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần nhìn nhau, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tống Tiềm Cơ vẫn đang hát:

“Cười kiếp này tuý ngạo hồng trần

Ân oán bao giờ mới chấm dứt….”

Diệu Yên khẽ kêu lên một tiếng, hư ảnh Phượng Hoàng tan biến!

Tiếng tỳ bà chợt ngưng.

Toàn bộ ánh mắt đều rơi lên người Tống Tiềm Cơ.

Mạnh Hà Trạch đột nhiên nhanh trí, ngón trở vươn ra chấm lấy gạch cua còn sót lại trong đĩa, cau mày nếm thử, sắc mặt liền thay đổi:

“Ai cho sư huynh ăn cua ngâm rượu đấy?!”

“Cua ngâm rượu thì làm sao…. Chết rồi, cua ngâm rượu có rượu!”

Kỷ Thần hết hồn.

Hết chương 234.
Bình Luận (0)
Comment