Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233. Bách Hoa Sát (1)

Chương 233. Bách Hoa Sát (1)
Chương 233. Bách Hoa Sát (1)

Trần Hồng Chúc nhíu máy, cuối cùng cũng nhìn thẳng đối phương:

“Khi nào?”

“Khi đàn tỳ bà của Diệu Yên tiên tử ngân vang, sát cục đã bắt đầu”

Trần Hồng Chúc lắc đầu:

“Dựa trên hiểu biết của ta về phụ thân, người tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ ở đính hôn đại điển của ta”

Ban nãy nàng mới nghe thị nữ nói, Tống Tiềm Cơ ngồi giữa Tử Dạ Văn Thù và Li Anh.

Cho dù người có ‘cái tên cấm kỵ’ kia không xuất hiện nữa, còn có Tử Vân Quan của Kì Quỷ, Thanh Nhai Thư Viện của Thư Thánh, hai ngọn núi này còn chưa từ bỏ Tống Tiềm Cơ.

Ngày đại hỷ thấy máu ngay trong sảnh đường, không cát lợi lại tổn thương khí vận, càng dễ làm ngộ thương khách nhân, dẫn đến tranh chấp.

“Hư Vân Chân Nhân đương nhiên sẽ không”

Vệ Trạm Dương nói:

“Tiếng tỳ bà kết hợp với Hải Vân đại trận, uy lực tăng gấp mười lần, khiến người ta rối loạn tâm trí. Thiên Âm Thuật của Diệu Yên tiên tử có thể vô thanh vô tức làm nhiễu loạn một người hoặc nhiều người, sẽ không kinh động đến khách nhân khác. Đợi đến khi yến hội kết thúc, Tống Tiềm Cơ buông lỏng cảnh giác, thong thả bước ra ngoài sơn môn, nửa đường bất ngờ đối mặt với đao quang kiếm ảnh mới phát hiện ra bản thân căn bản không nhấc nổi kiếm, hắn sẽ phải làm sao?”

Trần Hồng Chúc khẽ run:

“Hắn sẽ phải làm sao….”

Nàng tô son đỏ tươi, trên người mặc y phục lộng lẫy. Hơi chút cử động, kim quan trên đầu, ngọc bội bên eo liền phát ra tiếng kêu thanh thuý.

Vệ Trạm Dương trầm giọng nói:

“Ngươi nghe xem, Diệu Yên tiên tử lần này lấy ra ‘Phượng Hoàng Đài’ ”

Tiếng tỳ bà thổn thức mơ hồ truyền đến từ chính điện, từng âm như thúc giục người ta, tựa như lụa nát ngọc tan, kim qua thiết mã.

“Quả nhiên là Phượng Hoàng Đài”

Thân hình Trần Hồng Chúc càng run rẩy mạnh hơn, tựa như khô điệp trong gió.

Vệ Trạm Dương không khỏi mỉm cười, hắn lại chỉ nghe thấy thiếu nữ ăn vận lộng lẫy thở dài:

“Đó là việc của hắn, là trận chiến hắn phải đánh”

“Ngươi không muốn cứu hắn sao?!”

Vệ Trạm Dương sửng sốt, vội vàng nói:

“Ta biết ngươi nhất định muốn cứu hắn, ngươi đừng nản lòng, cứ đi đi, ta sẽ ở đây giúp ngươi kéo dài thời gian, đủ để hai người chạy tới Thiên Cừ…”

Mặc dù hôm nay trời trong, nhưng đại điện lại tối tăm lạnh lẽo, vẫn luôn có nơi ánh nắng không thể chiếu tới, bởi vậy vẫn phải thắp đèn.

Tiếng tỳ bà ngân vang, đèn phi phượng thiêu đốt, ngọn lửa bốc cao.

Lời đã nói đủ rõ ràng, hắn tưởng rằng Trần Hồng Chúc sẽ mang ơn đội nghĩa, vui mừng như điên mà lao ra ngoài.

Nhưng Trần Hồng Chúc chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trong đồng tử hiện lên hai ngọn lửa đang nhảy múa:

“Có một việc ta không hiểu, mời ngươi giải đáp”

“Mời nói”

Vệ Trạm Dương hít sâu một hơi.

Loại đại tiểu thư vô dụng có thân phận cao quý, được bậc cha chú chiều hư, hắn từng gặp qua quá nhiều rồi.

Vốn hắn cũng chẳng bao giờ để tâm, nhưng lúc này lại có chút hoảng hốt.

“Vì sao ngươi cho rằng ta và hắn có tư tình?”

 Vệ Trạm Dương nghĩ thầm cái này không phải đã biết rõ còn cố tình hỏi sao?

Hắn chần chờ:

“Nếu không phải vì hắn, ngươi hà tất phải giúp Mạnh Hà Trạch thoát thân, thả đám ngoại môn đệ tử đi. Nếu không phải vì hắn, ngươi vì sao đêm qua đi gặp hắn…”

Trần Hồng Chúc:

“Nếu ta nói, ta làm tất cả những chuyện đó đều không phải vì hắn, mà là vì chuyện bất bình trong nhân gian, các ngươi tin không?”

Nàng không hỏi ngươi tin không mà lại hỏi là ‘các ngươi’.

“Đâu ra bất bình?”

Vệ Trạm Dương cẩn thận ngẫm nghĩ, chợt lắc đầu cười nhẹ.

“Là việc đào quặng chết mất mấy ngoại môn đệ tử sao? Aiz, Hồng Chúc à, chuyện này cũng không còn cách nào khác, linh thạch không thể tự nhảy ra từ trong lòng đất! Quặng mỏ đường hẹp mà gập ghềnh, thiếu niên mười mấy tuổi, vóc người chưa trưởng thành hết mới có thể chui vào. Không khí dưới lòng đất loãng, phàm nhân hô hấp khó khăn, chỉ có tu sĩ có linh khí hộ thể mới có thể hoạt động như bình thường. Hai điều kiện này cộng lại thì chỉ có những ngoại môn đệ tử xuất thân phàm nhân kia là thích hợp nhất. Là bọn họ không cam tâm làm phàm nhân, tự mình vọng tưởng leo lên tiên đồ nghịch thiên cải mệnh, có thể trách ai đây? Nếu bọn họ về nhà cày ruộng, cả đời cũng phải vất vả mệt nhọc, cũng phải chịu thiên tai nhân hoạ, không chết ở trong mỏ cũng chết trong hoàng thổ”

Vệ Trạm Dương tổng kết:

“Muốn trách chỉ có thể trách cùng tuổi mà không cùng mệnh, kiếp sau tìm chỗ tốt mà đầu thai thôi”

“Ngươi nghĩ như vậy à”

Trần Hồng Chúc nhẹ giọng nói.

Thiếu nữ ăn vận lộng lẫy bước đến gần cửa sổ, đưa mắt nhìn ra xa.

Bên bệ cửa có một lớp tuyết mỏng. Ngoài điện biển mây cuồn cuộn, ánh ngũ sắc lưu động trên đỉnh đầu, bên tai là tiếng tỳ bà, mơ hồ còn nghe thấy tiếng hoan hô của khách nhân.

Cuối tầm nhìn, quần sơn khoác ánh bạc, vạn núi phủ tuyết trắng.

Sông nước vắng lặng.

Giữa cảnh sắc thịnh thế thái bình, xa hoa lãng phí này, người bên cạnh lại nói những lời lạnh nhạt vô tình như thế, dường như cũng không phải không thể tha thứ.

Bởi trước mặt nàng chỉ có hai con đường.

Một là chịu đựng tiếng xấu, rời đi với Tống Tiềm Cơ, từ bỏ tông môn, đi đến Thiên Cừ.

Hai là ở lại hoàn thành đính hôn đại điển, khiến mưu tính của Vệ Trạm Dương trở thành hư vô.

Rõ ràng con đường thứ hai càng sáng suốt hơn.

Tiếng tỳ bà trào dâng, muôn ngựa lặng tiếng.

Trong lòng Vệ Trạm Dương có hơi không kiên nhẫn, ngoài mặt thì ra vẻ lo lắng sốt ruột:

“Hồng Chúc, sau hôm nay ngươi liền không gặp được hắn nữa. Ngươi cam tâm sao?”

“Ta cam tâm sao?”

Trần Hồng Chúc lẩm bẩm, tựa như mê mang.

Phía trên Hải Vân đại trận, hư ảnh năm cánh hoa xoay tròn trên trời, tựa như một bàn tay lớn che trời, bao phủ từng cây cỏ của Hoa Vi Tông.

Không cam tâm thì sao?!

Cảm xúc mãnh liệt tựa như liệt hoả thiêu đốt, lại chỉ có thể sót lại tro tàn.

Nàng vừa dứt lời, chợt một trận gió cuốn lên.

Gió thổi lạnh lẽo, phất qua mai tóc nàng không phải tuyết mà lại là cánh hoa tán loạn.

Trần Hồng Chúc ngẩn ngơ, nâng tay lên đỡ lấy cánh hoa rơi rụng.

Hoa đào bên cửa sổ nở rộ.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ cây đào kia nảy mầm, ra hoa.

Tựa hồ như hoa đào, hoa lê, hoa hạnh, hoa anh đào, hoa mai đều đồng loạt nở rộ, hoa khắp đình viện đều nở rồi.

Cuối tầm nhìn, từng cây hoa, từng cánh hoa đều lần lượt bung nở.

Biển hoa quét qua ngàn núi.

Tụa như thuỷ triều trào dâng, xuân sắc khắp núi lao nhanh, bay qua biển mây, thoát khỏi trói buộc, xông thẳng đến trước mặt nàng.

Trần Hồng Chúc tựa như bị sóng lớn cuốn vào biển hoa, trôi theo dòng nước, một câu cũng chẳng thể thốt ra.

Ngàn cây vạn cây, đơm hoa kết trái.

Nàng nhớ lại những lời đêm hôm trước.

“Con người một đời này dường như thời khắc tốt đẹp luôn có hạn, ta lúc nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy là đã chiếm hết khoảng thời gian tốt đẹp trong đời rồi.

Tựa như mùa xuân qua đi, mùa đông lại đến, giữa mảnh tuyết trắng mênh mang này, không nở nổi một đóa hoa hồng nữa rồi”

“Hoa có nguyện ý nở hay không, phải thử xem mới biết được”

Người kia cười nói.

Hết chương 233.
Bình Luận (0)
Comment