Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232. Phượng Hoàng Đài (3)

Chương 232. Phượng Hoàng Đài (3)
Chương 232. Phượng Hoàng Đài (3)

Diệu Yên đứng giữa đại điện, ánh mắt đảo qua các khách nhân.

Giống như nàng nghĩ, mọi người đều mang biểu tình kinh diễm, si mê, khát cầu.

Nàng thích trở thành trung tâm của vạn chúng, được mọi người tôn kính, lại không thích chen chúc.

Lúc này đứng ở đây vừa lúc thích hợp, không khí bên trong đại điện cũng thật thích hợp.

Tuy đây là tiệc đính hôn của Trần Hồng Chúc, nhưng sau này khi mọi người nhắc lại, chưa chắc còn nhớ rõ Trần Hồng Chúc mặc trang phục gì mà chỉ nhớ rõ Diệu Yên đã từng đàn một khúc.

Nếu đổi lại là trước đây, nàng chắc chắn sẽ thập phần hài lòng.

Nhưng hôm nay lại không như vậy. Nàng trở nên thấp thỏm, kích động, giống như một tiểu cô nương, rất nhiều năm trước bắt đầu học nhạc, đối với dây đàn xa lạ tràn ngập cảm giác tò mò.

Nàng muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi đã khiến nàng trăn trở bấy lâu nay và đã trở thành ma chướng trong lòng nàng.

So với nhà tù kiên cố như núi trong nội tâm nàng, áp lực mà Hà Thanh Thanh mang tới chỉ nhẹ như hạt bụi.

“Tiên tử, trong số khách nhân trong phòng này, trong lòng ngươi mong chờ nhất là ai?”. Khi thị nữ trang điểm cho Diệu Yên, nhịn không được mà hỏi.

Nàng lắc đầu không đáp.

Giờ phút này, Diệu Yên đứng trong đại điện, ánh mắt kiên định, cằm khẽ nâng, khóe mắt lại có thể nhìn thấy khách nhân ở hai bên sườn của đại điện.

Mọi người đều đang chăm chú nhìn nàng.

Duy nhất chỉ có Tống Tiềm Cơ là đang vùi đầu ăn gạch cua.

“Ta chỉ hy vọng không phải là hắn”

Diệu Yên nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo với chủ nhà là có thể bắt đầu được rồi.

Hư Vân giơ tay, đột nhiên vung lên phất trần, muôn vàn sợi chỉ bạc xẹt qua giữa không trung.

Những viên ngói lưu ly trong Càn Khôn điện hiện lên một đợt sóng gợn, nhanh chóng ‘phai màu’.

Sau khi phất trần của Hư Vân hạ xuống, năm vị phong chủ còn lại của Hoa Vi Tông đều đồng loạt đứng dậy, lấy ra bản mạng pháp khí của mình.

Trong điện, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, xuyên qua mái nhà trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng những đám mây trôi cùng với quỹ đạo bay của những con chim trên bầu trời xanh.

Biển mây trào dâng như sóng thần, hình thành những xoáy nước chuyển động nhanh chóng, đàn cá chép ngũ sắc vui mừng chìm vào chỗ sâu trong tầng mây.

Năm chùm sáng từ trong đại điện bay ra, xuyên qua những tấm ngói lưu ly trong suốt, ngưng tụ thành hư ảnh năm cánh hoa sau đó hợp lại thành một đóa hoa trên biển mây.

Biển mây cuồn cuộn nâng đóa hoa lên, đóa hoa nhanh chóng mở rộng, bao trùm cả tòa Hoa Vi sơn, giống như một chiếc ô khổng lồ chống đỡ cả bầu trời.

Trong phút chốt, linh khí trong thiên địa biến đổi, khiến cho trong lòng mỗi tu sĩ không khỏi chấn động.

“Hải Vân đại trận của Hoa Vi Tông được khởi động”

Trong đại điện, từng tiếng kinh hô vang lên, chúng đệ tử Thiên Cừ đồng dạng cảm thấy khiếp sợ:

“Thật là một đại trận khí khái”. Kỷ Thần lẩm bẩm nói.

Mọi người trong Hoa Vi Tông đột nhiên cảm thấy phấn chấn.

Cảnh tượng này vốn được an bài để làm nổi bật chủ nhà trong Đăng Văn đại hội, ai ngờ Tam Thánh tề tụ cùng đến tham gia đại hội, chủ nhà ngược lại làm gì cũng phải cẩn thận, không dám múa rìu qua mắt thợ.

Đời trước, Tống Tiềm Cơ đã từng nhìn thấy đại trận này, hơn nữa còn là nhìn thấy phiên bản đã được cải tiến của nó.

Hắn trong nhất thời không nhịn được cười.

Cái này dùng để lừa gạt một chút người trẻ tuổi chưa hiểu sự đời còn được, nhưng nếu dùng trong thực chiến, cả uy áp lẫn quang ảnh kia đều không có tác dụng gì cả, chỉ là hư chiêu dùng để mê hoặc đối thủ thôi.

Hắn biết đại trận chân chính của Hoa Vi Tông được giấu ở trên Thệ Thủy Kiều nhìn tưởng chừng như yên bình vô hại kia.

Lận Phi Dân truyền âm cho Kỷ Thần, Mạnh Hà Trạch cùng Tống Tiềm Cơ:

“Nhìn cho kỹ vào, đây là lực lượng của trận pháp hộ sơn. Từ lúc Hư Vân khởi động trận pháp, sau đó năm vị phong chủ hợp lực rót vào linh khí, tất cả những vật thể vô tri vô giác, mỗi nhành cây ngọn cỏ, mỗi một tảng đá bên trong Hoa Vi sơn đều sẽ bị bọn họ khống chế tuyệt đối. Ngàn năm nội tình của đại tông môn không phải ngươi cứ lấy thân chống lại là có thể phá vỡ đc, lần sau làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, đừng để mình trở thành đồ ăn trong nhà người ta”

Mạnh Hà Trạch biết hắn đang nói chính mình, thế nhưng không phản bác mà gật đầu nói:

“Đêm đó nếu không phải có Trần đại tiểu thư xả thân hỗ trợ, sợ là chúng ta đã bị vây khốn bên trong tông môn rồi”

Kỷ Thần tràn đầy tham vọng nói:

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cùng có thể làm ra được trận pháp lợi hại như vậy ở Thiên Cừ”

“Không đúng”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu nói:

“Cỏ cây không phải là vật vô tri vô giác”

Lận Phi Diên thấy hắn chú ý vào điểm không đâu liền cảm thấy như đang nghẹn trong lòng, qua loa nói:

“Được rồi được rồi, cỏ cây trong Tống viện của ngươi còn giống người hơn, chúng đều có thể nghe hiểu lời ngươi nói”

“Không phải”. Tống Tiềm Cơ vẫn kiên trì như trước:

“Bất luận cỏ cây ở nơi nào cũng đều không phải là vật vô tri vô giác. Dù là cỏ cây ở Hoa Vi Sơn cũng vậy”

Lận Phi Diên chỉ cười cười, lười để ý đến hắn:

“Chúng nó nếu như có linh, ngươi bảo chúng nở hoa xem, xem chúng có nghe lời ngươi hay không”

Tống Tiềm Cơ không nói thêm gì nữa.

Hắn nhớ tới cây thông già bên Đoạn Sơn nhai.

Cây cổ thụ đó thọ cùng Hoa Vi sơn, trải qua ngàn năm mưa gió mà không chết, không biết có thể đáp ứng tâm ý của mình hay không.

Khi trận pháp được đẩy lên đến cực điểm, chợt có ba âm thanh sắc bén vang lên:

“Tranh, tranh, tranh”

Âm thanh đó giống như tiếng đao kiếm đang chém giết lẫn nhau, khiến người nghe phải kinh tâm.

Tu si trong đại điện thu lại những tiếng kinh hô của mình, cả đại điện nhất thời trở nên yên tĩnh.

Hóa ra là Diệu Yên tiên tử vừa gảy đàn.

Sau ba âm thanh mạnh mẽ đầu tiên, những thanh âm khác liên tiếp từ đầu ngón tay mỹ nhân vang lên như thác đổ, làm rung động lòng người.

Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi, nụ cười mỉm bất đắc dĩ chuyển thành cười khổ.

Là phiên bản sửa đổi của ‘Phong tuyết nhập trận khúc’.

Lại tới nữa rồi.

Thật là không tốt mà.

…..

Vệ Trạm Dương nhìn theo ánh mắt của Trần Hồng Chúc ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng khẽ động.

Vì mặt mũi ngày hôm nay, Hoa Vi Tông nhất định đã hao phí rất nhiều linh thạch, đã bỏ ra công phu thật lớn.

Cho nên hắn chỉ có thể thành công.

Không thành công thì thành nhân.

Hắn hít sâu một hơi:

“Hồng Chúc, sự tình ta vừa nói, còn mong ngươi cẩn thận suy xét. Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi”

“Phải không?”

Không biết vì sao, thần sắc Trần Hồng Chúc có chút hoảng hốt, nàng giống như đang thất thần, đang tự hỏi chuyện khác quan trọng hơn.

Thị nữ đã lui ra ngoài.

Phía hậu điện liền trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người bọn họ đối diện nhau.

Mỗi một câu nói ra đều có từng tiếng vọng lại.

“Đúng vậy. Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có hắn, ta thật sự không muốn cùng người khác tranh đoạt. Càng quan trọng hơn là ….”

Hắn cố tình dừng lại một chút, hấp dẫn sự chú ý của Trần Hồng Chúc:

“Ta biết lệnh tôn định giết hắn như thế nào”

Hết chương 232.
Bình Luận (0)
Comment