Tống Tiềm Cơ cười thầm.
Có người ở trước mặt mọi người tới mời, vì không muốn ‘Thất lễ’, Tử Dạ Văn Thù mới có thể ‘Miễn cưỡng’ nâng chén.
Là tấm gương cho vạn chúng, đương nhiên phải rời xa ham muốn ăn uống, sắc dục, tửu sắc, tài vận.
Hắn càng trang nghiêm, người khác càng không dám mạo phạm, sợ làm xấu hình tượng thần tiên của hắn.
Nhưng Tống Tiềm Cơ biết hắn muốn uống.
Kiếp trước, trong Huyết Hà cốc, hắn giết đến mức mệt mỏi. Vô cùng vô tận ma vật ở bốn phương tám hướng, phát ra những tiếng gào rống sơn hô hải khiếu, như thủy triều cuồn cuộn xông tới.
Nhật nguyệt không còn ánh sáng. Giữa đất trời chỉ còn lại hai bọn họ là người sống.
Hai người cơ hồ linh khí khô kiệt, máu chảy khô, mỏi mệt đến chết lặng, toàn dựa vào dục vọng cầu sinh mà chống đỡ cơ thể.
Tống Tiềm Cơ lau mặt.
Hắn nắm kiếm, kéo xuống nửa đoạn tay áo, đem chuôi kiếm buộc chặt trên tay.
“Này, mặt người chết”. Tống Tiềm Cơ hô:
“Nếu lần này không chết, ngươi muốn làm điều gì nhất?”
Tử Dạ Văn Thù lúc này đang lau thanh đao của mình, dùng một miếng khăn rách dình đầy máu đã khô để lau.
Cho dù cả người có chật vật dơ bẩn, hắn vẫn nghiêm túc duy trì thói quen, không cẩu thả chút nào.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Ta muốn uống rượu”
Tống Tiềm Cơ cười to, cười đến mức ho khan, không quan tâm chút nào đến vết thương trên bụng đã nứt toạc, máu chảy ròng ròng:
“Không phải chứ, ngươi còn chưa từng uống rượu sao?”
Kỳ thật hắn cũng chưa từng uống, chỉ nhìn thấy người khác uống, nhưng lúc này rõ ràng mặt mũi vẫn quan trọng hơn.
“Uống qua, rất ngon. Từ một trăm năm trước rồi”. Tử Dạ Văn Thù hỏi:
“Ngươi thì sao?”
Tống Tiềm Cơ phun ra một búng máu, lớn tiếng nói:
“Ta muốn gặp Diệu Yên. Trước nay đều nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới đẹp khuynh quốc khuynh thành, lão tử còn chưa có dịp được nhìn thấy, như thế nào có thể chết tại đây được chứ”
Tử Dạ Văn Thù nhíu mày.
Tống Tiềm Cơ biết hắn không thích những lời lẽ thô tục, nhưng không quan tâm, tiếp tục nói:
“Lần này nếu không chết, ta sẽ mời ngươi uống rượu”
“Còn ta sẽ mang ngươi đi gặp Diệu Yên tiên tử”
“Danh môn chính phái, nói chuyện phải giữ lời đấy”
Sau đó, bọn họ đều may mắn sống sót, nhưng rượu lại không có uống.
Đến khi Tống Tiềm Cơ chính mắt nhìn thấy Diệu Yên thì Tử Dạ Văn Thù cũng đã chết từ rất lâu rồi.
Lâu đến mức Tu Chân giới bị bao trùm bởi hết đợt này đến đợt khác tuyết lớn, các tu sĩ cũng đã không còn nhắc tới tên của hắn nữa.
“Diệu Yên tiên tử đến------”. Chấp sự trưởng Hoa Vi Tông cao giọng hô.
Từng tiếng hút khí vàng lên, Tống Tiềm Cơ lấy lại tinh thần, thần sắc hoảng hốt mà gắp một đũa gạch cua.
Gạch cua tư vị thơm ngọt, đặt ở trong một chiếc đĩa ngọc, có màu vàng cam.
Giống như bộ váy màu cam dài quét đất của Diệu Yên ngày hôm nay.
“Hoa Vi sơn nơi này như có tà, nghĩ đến ai người đó liền tới”. Tống Tiềm Cơ thở dài.
Diệu Yên khí chất xuất trần, luôn hướng tới mỹ cảm ‘Cử trong nhược khinh không chút nào cố sức’, hiếm khi mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, mang trang sức đẹp đẽ quý giá.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, Hoa Vi Tông mời nàng tới đàn một khúc, chúc mừng cho đại điển.
Vì thế nàng mặc một bộ trang phục lộng lẫy tới tham dự, ngọc bội trên tóc mai phản chiếu vẻ rực rỡ của toàn điện, khiến cho chúng nhân phải kinh diễm, ngẩn ngơ mà ngắm nhìn nàng.
Kỷ Thần thấp giọng nói:
“Nhìn thần sắc của Tống huynh kìa, hóa ra hắn cũng thích ngắm nhìn mỹ nhân”
Mạch Hà Trạch:
“Đừng nói linh tinh, Tống sư huynh không phải là người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, huynh ấy từng có câu danh ngôn ‘hồng phấn khô lâu’ sẽ còn lưu truyền tới đời sau đấy”
Kỷ Thần thè lưỡi:
“Ta suýt nữa thì quên mất”
Người mà Tống Tiềm Cơ đời trước muốn gặp cũng khó gặp, sau khi trọng sinh, không muốn thấy nữa, quá lười để gặp lại thì lại gặp tận ba lần.
Trên Thệ Thủy Kiều, trong hội ngắm hoa và hôm nay trên Càn Khôn điện.
Đổi lại là tu sĩ trẻ tuổi khác sẽ nảy sinh cảm giác may mắn ba kiếp.
Hoa Vi Tông có thể mời Diệu Yên tiên tử đến tấu khúc, cũng là một loại vinh quang.
Diệu Yên mở miệng, thanh âm mềm nhẹ như tơ:
“Chúc mừng đại hỉ của Hồng Chúc”
Các khánh nhân đều đứng lên, bày tỏ sự cảm tạ.
Hư Vân nói:
“Làm phiền tiên tử”
Diêu Yên không có lấy ra Cầm mà tiếp nhận một chiếc tỳ bà từ tay thị nữ.
Trên bề mặt tỳ bà được vẽ đuôi phượng với những chiếc lông vũ dài, dây đàn lấp lánh ánh sáng.
Chờ nàng đi tới trung tâm đại điện, mọi người mới lại ngồi xuống.
“Ta mới chỉ may mắn được nghe Diệu Yên tiên tử chơi cầm, còn chưa từng được nghe tiên tử đánh qua đàn tỳ bà”
“Có rượu ngon khơi thông kinh mạch, còn có tiên âm ổn định linh khí, giúp ngươi cảm ngộ, Hoa Vi Tông không hổ là đại tông môn”
Chỉ có Tống Tiềm Cơ cảm thấy không thích hợp:
“Phượng Hoàng Đài sao?”
Diệu Yên tinh thông nhiều loại nhạc cụ, bản mạng pháp khí là một cây cầm. Tiếng đàn của nàng có thể giúp tu sĩ tu luyện.
Đàn tỳ bà của nàng được gọi là “Phượng Hoàng Đài’, cũng rất nổi tiếng nhưng rất ít khi đem ra sử dụng trước mặt người khác.
Nghe nói một khi dây đàn được gảy lên, sẽ có hư ảnh của phượng hoàng bay múa bay ra từ tỳ bà, có thể nói là ‘Phượng Hoàng dạo chơi trên Phuọng Hoàng Đài’.
Tống Tiềm Cơ từng nghe Diệu Yên nói:
“Cầm có chín đức, nếu người có mục đích riêng, tâm không thanh tĩnh, đánh cầm rất dễ làm tổn hại tới linh khí tự thân của cầm, tốt nhất là không nên đánh”
Lúc ấy Tống Tiềm Cơ còn không rõ cái gì gọi là ‘có mục đích riêng’.
Cho nên hắn còn khuyên bảo nàng:
“Thời điểm ngươi không muốn đàn liền không cần đàn, ai cũng không thể ép ngươi được”
Mãi cho đến thời điểm hắn sắp chết, Diệu Âm ôm theo tỳ bà tới, đàn một khúc ‘Bá Vương tá giáp’.
Hắn liền minh bạch nhưng cũng đã quá muộn.
Tống Tiềm Cơ lại vùi đầu ăn một miếng gạch cua.
Hôm nay là ngày đại hỉ, Diệu Yên có thể có mục đích gì chứ?
…………