Mọi người không nhìn thấy sự náo nhiệt bên phía Tống tiên quan Quận Thiên Cừ mà chỉ thấy sự náo nhiệt bên phía Kỷ gia Quận Bạch Phượng.
Nhóm chủ nhà Hoa Vi Tông hơi có chút thất vọng.
“Hồng Chúc chuẩn bị đến đâu rồi?”. Hư Vân gọi Chấp sự trưởng tới hỏi.
Khoảng cách đại điển chính thức bắt đầu còn một canh giờ nữa, dựa theo tính toán thì lúc này, Trần Hồng Chúc nên ở phía sau điện trang điểm dâng hương.
Nàng thay một bộ lễ phục dài ba trượng, có bốn tầng, kéo dài quét đất, đầu đội kim quan có đính giao châu Tây Hải, eo đeo theo linh ngọc tinh xảo cùng những chuỗi tua ngọc.
Chờ cho chuông trống vang lên, giờ lành đến, thì mới có thể hiện thân trước mặt mọi người.
“Mới vừa rồi thị nữ bên người tiểu thư vừa thông báo, tiểu thư đã trang điểm xong xuôi”. Chấp sự trưởng dừng lại một chút, giống như có chút do dự không biết có nên nói hay không:
“Thiếu gia Vệ gia cũng mới đi qua”
Hư Vân khẽ nhăn mày, quay đầu nhìn về phía trung niên tu sĩ phía bên cạnh:
“Vệ chân nhân”
Phụ thân Vệ Trạm Dương mang theo thần sắc kinh hỉ, cười nói:
“Có khả năng hắn muốn đi xem xem có thể giúp được gì không. Giữa những người trẻ tuổi như bọn họ, cảm tình cũng đến thật nhanh”
“Ồ”. Hư Vân gật đầu:
“Trạm Dương có tâm rồi”
Ngày hôm qua, Vệ Trạm Dương thất thố trên Thệ Thủy Kiều, đã truyền ra vài lời đồn nhảm nhí thật không dễ nghe, tuy chỉ là tin đồn nói bóng nói gió những cũng khiến cho Hoa Vi Tông phải bất mãn, liền tạo áp lực cho Vệ gia.
Hôm nay, biểu hiện của Vệ Trạm Dương liền trở nên ân cần thân thiện, sớm sủng ái Hồng Chúc nhà mình cũng là chuyện bình thường.
Giờ lành càng lúc càng đến gần, bất luận cảm tình trước đây có như thế nào đều có thể vãn hồi lại được.
Các tân khách cố ý lớn tiếng nói chuyện phiếm, đặc biệt là các môn phái nhỏ cùng các nước phụ thuộc vào Hoa Vi Tông, càng muốn mượn cơ hội này để thể hiện sự trung tâm:
“Vệ thiếu gia là thanh niên tài tuấn, đại tiểu thư thì cao quý mỹ lễ, hai nhà từ nay liên châu bích hợp, thật là đại hỉ sự”
“May mắn được chính mắt chứng kiến buổi đính hôn của hai người là phúc phận từ kiếp trước của ta. Hôm nay được dính chút khí vận phúc duyên nồng đậm này, con đường tu luyện ngày sau tất sẽ càng thêm trôi chảy”
“Chư vị đồng đạo, mời”. Hư Vân nâng chén:
“Trà thô rượu nhạt, chiêu đãi nếu có chỗ không chu toàn còn mong mọi người thông cảm”
Các khách nhân sau đó liền rót rượu uống.
Trong bữa tiệc, tu sĩ hiểu rượu kích động không thôi, đối với chủ nhà liền mở miệng khen không dứt lời:
“Lục Nghĩ tửu này ủ cũng phải sáu trăm năm, ở bên ngoài có linh thạch cũng mua không được, thật là hào phóng mà”
“Nếu không phải có buổi tiệc đính hôn của đại tiểu thư, ta nào có lộc ăn như vậy chứ”
Tống Tiềm Cơ biết chính mình nếu uống say sẽ trở nên như thế nào cho nên hắn không dám động vào bầu rượu trong tầm tay kia, mà chỉ ăn chút trái cây điểm tâm, và chút thức ăn tinh xảo trên bàn.
Người khác mang theo Lục Nghĩ tửu tới bàn mời hắn, nhưng hắn chỉ có thể dùng chén súp bằng ngọc bích trên bàn để thay thế rượu mà ứng phó.
Hoa Vi Tông tự ủ linh tửu, tuy không có tư vị thuần hậu như tay nghề độc môn của Đại Diễn tông nhưng lại hơn ở linh khí phong phú, tăng thêm nhiều loại linh thảo, có tác dụng bổ dưỡng, khơi thông kinh mạch, lưu thông máu, thích hợp nhất khi uống vào mùa đông.
Tống Tiềm Cơ nói với đám người Mạnh Hà Trạch:
“Mọi người cứ uống đi, đừng lãng phí”
Mạnh Hà Trạch nghiêm túc cự tuyệt. Lận Phi Diên đoạt lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn sau đó mới mời các đệ tử khác uống.
Các đệ tử bình thường ra ngoài đi săn, chỉ uống rượu được ủ từ ngũ cốc. Sau khi mấy chén Lục Nghĩ tửu xuống bụng, tinh thần liền trở nên phấn chấn, trên mặt tràn đầy hồng quang, giống như trở lại thời điểm cùng nhau ăn thịt nướng của đội săn bắn.
Đại điện nguy nga tráng lệ, các đệ tử đều kính cẩn đứng ở phía sau lưng đại biểu môn phái mình.
Chỉ có ở phía Thiên Cư bên này, mọi người vừa nói vừa cười, vừa ăn vừa uống, vui mừng tự hát, giống như đang ở hậu viện nhà mình vậy.
Tình cảnh này khiến cho những đệ tử khác hâm mộ không thôi, cũng khiến cho rất nhiều người ganh ghét mà tỏ vẻ khinh thường:
“Một đám chân đất, Tống Tiềm Cơ cũng không biết đường mà quản giáo bọn họ sao?”
“Không có quy củ, tôn ti gì hết như vậy, còn ra thể thống gì nữa. Chẳng lẽ ở Thiên Cừ đều là loại tu sĩ như thế này sao?”
Li Anh ở bên cạnh thấy vậy, chỉ cười nói:
“Hóa ra Tống sư huynh đối với đệ tử phía dưới lại rộng rãi như vậy, lúc trước ta được nghe nói, môn hạ của Tống viện rất ít khi bị hạn chế bản thân nhưng lại vô cùng trung thành và tận tâm, xem ra đúng là sự thật”
“Bọn họ không phải là đệ tử của ta, cũng không phải là thủ hạ của ta”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Bọn họ chỉ là tạm thời theo ta tu hành thôi. Người tình ta nguyện. Trung thành với chính mình là được rồi, đâu ra ‘trung tâm’ với ta chứ”
“Người tình ta nguyện….”. Li Anh hơi giật mình, lẩm bẩm:
“Có bao nhiêu môn phái có thể khiến cho đệ tử của mình cam tâm tình nguyện như vậy được chứ”
“Tử Dạ đạo hữu”. Tống Tiềm Cơ lúc này đã giơ lên chén súp, mời Tử Dạ Văn Thù:
“Ta lấy súp thay rượu, mời người một chén được chứ?”
Tử Dạ Văn Thù hơi nhướng máy, có chút chần chừ.
“Tống tiên quan thứ lỗi, Viện giam sư huynh luôn không uống rượu”. Tinh Trai xụ mặt, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
“Để ta thay sư huynh uống đi”. Tử Mặc cười nói.
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Thanh quy giới luật ngẫu nhiên phá một lần cũng không sao, tới nào, ta uống trước nửa chén canh sâm”
Thanh Nhai chư sinh không nói nên lời. Tại sao lại có loại người như Tống Tiềm Cơ này chứ?
Viện giam sư huynh khẳng định sẽ không nghe theo thói xấu của hắn.
Nhưng Tử Dạ Văn Thù lại nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Hắn buông chén rượu xuống, mày giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục trở lại như cũ.