“Đường ca, cho dù có hiểu lầm thì giữa người nhà với nhau, ăn bữa cơm là xong, chơi ở bên ngoài lâu như vậy rồi cũng nên về nhà thôi”
Kỷ Quang khuyên nhủ, ánh mắt hắn lập loè sự đắc ý.
Tiếng chuyện trò tứ phía chợt im bặt, chẳng lâu sau lại ồn ào trở lại, bắt đầu nghị luận việc này:
“Từ khi Kỷ tiên tôn ngã xuống, Kỷ gia đều do dòng bên chống đỡ, Kỷ Thần rời đi như vậy không khỏi quá vô tình rồi”
“Ai mà biết hắn có phải bị người khác mê hoặc hay không, tộc nhân nhà mình cũng không thèm nhận”
Bọn họ cố ý không truyền âm, không phải muốn làm khó Kỷ Thần mà muốn xem Tống Tiềm Cơ ứng đối thế nào.
Người ta thường nói thanh quan khó tránh việc nhà, lợi ích một khi dính dáng đến huyết thống liền gây ra không ít thị phi.
Tống Tiềm Cơ nếu không ngăn cản liền mang tiếng tiên quan ở bên ngoài không bảo vệ nổi người bên cạnh, tất sẽ bị cười chê.
Hắn nếu ngăn cản, tất sẽ mang tiếng gây chia rẽ, tham của.
Chúng phong chủ, trưởng lão của Hoa Vi Tông lạnh lùng quan sát, vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Sắc mặt Kỷ Thần triệt để lạnh xuống.
Hắn nghĩ thầm, các ngươi chẳng qua bắt nạt ta tuổi còn trẻ, tưởng ta dễ bị lừa gạt, trước mặt mọi người sợ mất thể diện, không dám làm việc quá quyết tuyệt.
Ta càng không để các ngươi được như ý nguyện.
Trước khi tới dự tiệc, hắn đã chuẩn bị phải đối mặt với hết thảy.
“Thúc phụ, đường đệ, ta ban đầu rời nhà đi là vì….”
“Khụ!”
Tống Tiềm Cơ chợt ngắt lời.
Kỷ Thần thấy Tống Tiềm Cơ lắc đầu chỉ có thể nhẫn nhịn không nói.
Tống Tiềm Cơ lên tiếng:
“Các vị tới đây là muốn đón hắn quay về sao?”
Hắn vẫn đang ngồi, không hề có ý định đứng lên, thái độ thì tản mạn.
Thần sắc của mọi người trong điện đều hưng phấn.
Kỷ Quang âm thầm cảnh cáo:
“Đây là chuyện nhà của Kỷ Thị chúng ta, Tống tiên quan không mang họ Kỷ, không tiện nhúng tay đâu nhỉ”
“Đương nhiên rồi, đa tạ các ngươi đã tới đón hắn!”
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Tiếc là tiền của hắn đã tiêu hết ở Thiên Cừ rồi, nếu không ta nhất định sẽ để hắn theo các ngươi quay về”
Sắc mặt Kỷ Quang chợt thay đổi.
Nam tử trung niên lắc đầu, tựa như thất vọng, thương tiếc:
“Tống tiên quan là nhân vật phong lưu thế nào cơ chứ, sao lại nhắc tới thứ phàm tục như vậy? Chúng ta tới đón Kỷ Thần là vì máu mủ tình thân, không phải vì mấy khối linh thạch!”
“Nói hay lắm”
Tống Tiềm Cơ than thở.
“Kỷ Thần ở Thiên Cừ luyện tập bày trận, linh khí không ổn định, thường gây nổ trận cơ, nổ nhà phá đất. Sau khi đền hết tiền xong, việc ăn ở của hắn đều do Thiên Cừ cung cấp, hắn vẫn như lúc trước dùng thứ tốt nhất, ăn đồ ngon nhất, tiêu xài cực tốn. Nay chỉ có thể làm công trả nợ, chưa trả hết đã thả người, ta phải ăn nói thế nào với con dân Thiên Cừ đây…”
Người Kỷ Gia khiếp sợ không nói nên lời. Đám nữ quyến quên cả khóc, khăn tay rơi hết xuống đất.
Mạnh Hà Trạch nhịn cười, bán thân cho Thiên Cừ, hay lắm, tiểu thiếu gia làm công trả nợ đáng thương xiết bao!
Thật đúng là Tống tiên quan thiết diện vô tư.
Tống Tiềm Cơ lại nói:
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, kẻ lang thang trở về nhà quả đúng là hợp tình hợp lý, ‘giết người thì phải đền tội, có nợ thì phải trả’ càng là thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần các ngươi trả nợ trước cho hắn, hắn liền có thể lập tức rời đi, ta khua chiêng gõ trống bắn pháo nâng kiệu tiễn hắn đi”
Kỷ Quang kêu lên:
“Sao có thể? Lúc Kỷ Thần rời nhà đi rõ ràng đem theo….”
Tiền tài không thể lộ ra ngoài, lời của hắn lập tức bị Kỷ gia chủ đánh gãy:
“Tiểu Thần nợ bao nhiêu?”
Tống Tiềm Cơ không chút nghĩ ngợi:
“Không nhiều, sáu trăm vạn linh thạch”
“Các ngươi đây là công phu sư tử ngoạm!”
Kỷ Quang không nhịn nổi, sắc mặt đã trướng đỏ.
“Không bằng chứng gì, ngươi đường đường là tiên quan mà lại nói chuyện không đạo lý như thế, dựa vào cái gì mà lấy của người ta?”
“Ta là nói chuyện có đạo lý nhất đấy, chuyện Kỷ Thần luyện tập trận pháp cả Thiên Cừ đều biết, mỗi một món phí tổn đều được ghi vào sổ, cái nào cũng có bằng chứng hết. Nể tình hữu nghị ta chiết khấu cho ngươi hai phần”
Tống Tiềm Cơ chẳng hề ngước mắt.
“Tình thân vô giá, các ngươi ai đến trả?”
Đám ngươi xem náo nhiệt trong điện đều phá lên cười.
Kỷ Thần hận không thể vỗ tay khen hay.
Kỷ Quang nói mấy lời âm dương quái khí, chế nhạo Tống Tiềm Cơ tính toán chi li, tâm cơ thâm trầm.
“Ta ở Thiên Cừ làm công cực nhọc”
Kỷ Thần trợn tròn mắt, ra vẻ vô cùng uỷ khuất đáng thương:
“Thúc phụ, đường ca, mọi người sẽ thay ta trả nợ chứ? Chỉ sáu trăm vạn thôi mà, lúc phụ thân ta còn sống từng để lại cho dòng bên….”
Nam tử trung niên thấp giọng ho một tiếng, ngắt lời hắn:
“Tiểu Thần, con trưởng thành rồi, hành tẩu bên ngoài dám làm dám chịu. Việc này phải dựa vào chính mình. Ta thấy Tống tiên quan chỉ đang tôi luyện con thôi chứ không có ý gây khó dễ. Con đi theo hắn, luyện công pháp cho tốt, luyện tập thêm nhiều bản lĩnh vào”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, đám nữ quyến Kỷ gia vội vàng nhặt khăn lên đuổi theo.
Li Anh dẫn đầu vỗ tay cười:
“Kỷ biên tu thật đáng thương, người sống sờ sờ ra đấy mà không đáng một đống linh thạch”
Kỷ Quang nghe thấy khách khứa bảo bọn hắn ‘tham của, bán con’, hãy còn không cam lòng mà đứng yên tại chỗ, mở miệng định nói gì đó.
Kỷ Thần vội cướp lời:
“Ta không về được rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương mọi người, ta mang theo chút đặc sản Thiên Cừ tới đây. Đường đệ, tặng ngươi”
“Đặc sản cái gì….”
Kỷ Quang cúi đầu nhìn, suýt nữa nghẹn họng.
“ ‘Ba trăm sáu mươi loại cơ sở thường thức của Tu Chân giới – Bản nâng cao’ ?!”
Bản nâng cao còn tính là thường thức được nữa sao? Đây chính là bộ câu hỏi chết chóc khiến cho đám Thanh Nhai trở nên quỷ khóc sói gào, hàng đêm gặp ác mộng trong truyền thuyết sao?
Hắn lại nhìn xem sắc mặt của học sinh Thanh Nhai, so với bàn ngọc, Lục Nghị Tửu trong chén lưu ly còn xanh hơn.
Kỷ Quang mồ hôi như mưa, vội vàng cáo từ.
Chư sinh Thanh Nhai nhìn chằm chằm bộ sách, sắc mặt xanh mét, căm giận bất bình mà truyền âm cho nhau:
“Chuyện nhà của người khác, Tống Tiềm Cơ cho dù có chiếm đạo lý cũng không nên hoành hành ngang ngược như thế”
“Lần này không phải đồn đại sau lưng, là tận mắt chúng ta chứng kiến”
Tinh Trai nói:
“Tống Tiềm Cơ quả nhiên không phải người đứng đắn gì cho cam, nhất định phải đề phòng hắn tiếp cận Viện Giám sư huynh với ý không tốt”
Dưới đủ loại ánh mắt phức tạp, Tống Tiềm Cơ vẫn thản nhiên ăn chiếc bánh ưa thích trong đĩa ngọc, còn phân cho đệ tử sau lưng mình.
“Nhìn ta làm gì?”
Hắn cười nói với Tử Dạ Văn Thù:
“Cái này ngon đấy, nhưng ở Thiên Cừ của ta còn có thứ ngon hơn nữa kìa”
Tay nghề của Vệ Bình đương nhiên phải tốt hơn đầu bếp của Hoa Vi Tông rồi.
Sắc mặt Tử Dạ Văn Thù không thay đổi, thanh âm lại truyền vào trong tai Tống Tiềm Cơ:
“Vì sao không tiếc thanh danh?”
Đối phương vốn không cần dính vào vũng nước đục này, hoặc có thể xử lý càng đẹp mắt hơn, tránh bị chỉ trích.
Nhưng hắn lại cứ muốn sử dụng phương pháp đơn giản nhất, thô bạo nhất như vậy.
Tống Tiềm Cơ không truyền âm mà chỉ mỉm cười đáp:
“Ta cần thanh danh mà làm gì?”
Tử Dạ Văn Thù không hỏi nữa.
Tống Tiềm Cơ dường như khác hoàn toàn so với lời đồn.
Kỷ Thần cất bộ câu hỏi đi, nhướng mày thở phào, truyền âm cho Lận Phi Diên:
“Ngươi có phát hiện ra không, có Tử Dạ Văn Thù ngồi bên cạnh, Tống sư huynh hình như hoạt bát hơn nhiều”
Hắn nghĩ thầm, lời này mà nói với Mạnh huynh chỉ sợ bị ăn mắng, may mà có Lận huynh ở đây.
Lận Phi Diên trợn trắng mắt với bóng lưng của Tống Tiềm Cơ, hắn cười lạnh:
“Ai mà biết hắn có bệnh gì, cứ thích chọc vào người không dễ chọc”