Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228. Nợ Thì Phải Trả (1)

Chương 228. Nợ thì phải trả (1)
Chương 228. Nợ thì phải trả (1)

Vì lần đính hôn đại điển này mà Hoa Vi Tông sửa sang một loạt cung điện lầu các, lụa đỏ tung bay, khắp chốn mừng vui.

Lụa đỏ trải khắp Thệ Thuỷ Kiều, cá chép ngũ sắc dưới chân cầu được cho ăn no đến mức béo khoẻ lạ thường, hướng về ánh ban mai mà nhảy ra khỏi biển mây.

Hàng trăm chiếc bàn thấp được bày ở hai bên Càn Khôn Điện, phía giữa để lại khoảng không rộng rãi.

Hư Vân ngồi ngay ngắn trên cao, không nộ tự uy, hắn nhìn người từ bát phương tới chúc mừng, trong lòng rất vừa ý.

Mãi cho đến khi Tử Dạ Văn Thù và Tống Tiềm Cơ cùng lúc xuất hiện, trong lòng Hư Vân và đám trưởng lão Hoa Vi Tông mới vang lên một tiếng lộp bộp.

Đạo đồng dẫn đường gặp khó, không biết nên dẫn về hướng nào, theo bản năng nhìn sắc mặt của Chấp Sự Trưởng.

Chấp Sự Trưởng cũng không dám chắc nên lại vội vàng nhìn sắc mặt của Hư Vân Chưởng Môn.

Hư Vân lại nghĩ, Tử Dạ Văn Thù năm nay bế quan ở Thanh Nhai, Tống Tiềm Cơ thì vẫn luôn ở Thiên Cừ, hai người này căn bản không hề qua lại với nhau, chẳng lẽ sau lưng chuyện này là ý của Thư Thánh?

Hắn bất động thanh sắc, nếu đã muốn Tống Tiềm Cơ buông lỏng cảnh giác, vậy thì nhất thời phải nhẫn nại.

Hắn chần chờ một lúc nhưng bước chân của Tử Dạ Văn Thù lại không ngừng, đã bước qua ngưỡng cửa.

Đạo đồng vội vàng dẫn hắn tới vị trí đã sắp xếp từ trước, Tử Dạ Văn Thù vừa ngồi xuống thì ai ngờ Tống Tiềm Cơ đã theo sau, vô cùng tự nhiên mà ngồi bên cạnh hắn.

Đám người Thanh Nhai và Thiên Cừ đứng sau lưng hai người.

Chấp Sự Trưởng tiến lên trước nói:

“Tống tiên quan, bàn này vốn là để cho Tử Vân Quan Quan Chủ, các tiên quan ngồi ở phía sau….”

Li Anh cười nói:

“Sư huynh không đến đâu, Tống tiên quan ngồi đi, ta ngồi cạnh ngươi”

Nói xong nàng liền ngồi xuống.

Phong Tử Y và nữ tu sau lưng nàng sau khi cáo biệt với Tống Tiềm Cơ mới về chỗ môn phái mình ngồi.

Người từng nghe tên Tống Tiềm Cơ, từng nghiên cứu chữ viết và kỳ đạo của hắn trải rộng khắp tu chân giới, nhưng người từng tận mắt thấy hắn lại không nhiều.

Ít nhất trong số đại diện các môn phái thế gia trong đại điện, nhiều người đều là lần đầu gặp Tống Tiềm Cơ.

So với Tử Dạ Văn Thù nghiêm túc trầm ổn, Tống Tiềm Cơ cười tựa gió xuân, tuấn mĩ phong lưu hệt như lời đồn.

Hắn mặc lễ phục hoa mĩ, tinh xảo mà lại khiêm tốn, sau lưng là Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần và chúng đệ tử.

Vô cùng khí thế, không giống như tiên quan thuộc địa mà càng giống chưởng môn một phái, bá chủ một phương hơn.

Mọi người trong điện không khỏi âm thầm nghị luận:

“Người kia chính là Tống Tiềm Cơ sao? Hắn không chỉ dám đến mà còn dám mang theo đám ngoại môn đệ tử trước kia của Hoa Vi Tông đến, đây không phải muốn vả mặt chủ nhà sao?”

“Hắn còn ngồi ngay dưới mi mắt của Hư Vân kìa, Hư Vân đúng là giỏi chịu đựng”

“Tống Tiềm Cơ từ lâu đã có lòng muốn xưng vương, đương nhiên không muốn ngồi chung với các tiên quan khác, cứ phải nổi bật, ngồi ở vị trí bắt mắt mới được”

“Ai, các tiên tử của Tiên Âm Môn tới rồi kìa!”

Chợt một làn hương thổi vào trong Càn Khôn Điện, hương hoa bủa vây.

Bước chân phiêu du, ngọc bội leng keng, làn váy như sóng triều cuồn cuộn, quả nhiên là Tiên Âm Môn với mĩ nhân nhiều như mây tới rồi.

Diệu Yên ở thiên điện chuẩn bị đánh đàn, những nữ tu khác do Hà Thanh Thanh dẫn đầu tới dự yến tiệc.

Nàng vừa thấy Tống Tiềm Cơ liền định tiến lên chào hỏi, lại thấy bên trái người kia là Tử Dạ Văn Thù, bên phải là Li Anh. Nàng ngẫm nghĩ chốc lát liền trực tiếp đi tới vị trí đối diện Tống Tiềm Cơ.

Mặc dù cách nhau nửa toà đại diện, khoảng cách hơi xa nhưng lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn.

“Những người đến sau sắp xếp thế nào đây ạ?”

Đạo đồng dẫn đường hỏi Chấp Sự Trưởng.

Chấp Sự Trưởng không khỏi đau đầu.

“Dù sao cũng ngồi loạn cả lên rồi, tuỳ ý đi”

Tống Tiềm Cơ thấy Hà Thanh Thanh liền hơi gật đầu.

Hà Thanh Thanh nở nụ cười, diễm lệ như đao.

Chư sinh Thanh Nhai nhất thời có chút mắt hoa lòng loạn, truyền âm cho nhau:

“Hà tiên tử cười với chúng ta sao? Nàng cười lên thật động lòng người”

“Đương nhiên rồi, dù sao cũng là do Viện Giam sư huynh cứu về, là người bước ra từ Thanh Nhai”

Bọn họ thấy vinh dự mà mỉm cười đáp lại, Hà Thanh Thanh lại không cười nữa.

Nàng không giống như Diệu Yên sẽ vĩnh viễn duy trì nụ cười nhàn nhạt, bình thường mặt như trăng lạnh, bởi vậy nụ cười của nàng lại càng trân quý hơn.

Người bên cạnh nhìn nàng chỉ cảm thấy vẻ đẹp của nàng có tính công kích, khiến người ta rét run nhưng lại không thể kìm nổi mà phải nhìn nàng thêm.

Đối mặt với Tử Dạ Văn Thù trong một thời gian dài lại là một chuyện vô cùng cực khổ.

Chư sinh Thanh Nhai bị hắn quản giáo, hắn là tượng thần khiến người ta phải tôn thờ, nhưng tuyệt đối không phải là bằng hữu có thể thân cận vui đùa.

Những đệ tử thân truyền, thiên chi kiêu tử khác tiếp xúc với hắn, cho dù có tu vi tương đương cũng cảm thấy áp lực.

Nhưng Tống Tiềm Cơ lại như thể chẳng cảm giác được nóng lạnh, cứ cười toe toét với Tử Dạ Văn Thù mãi, còn lấy một hộp ngọc từ trong túi trữ vật ra:

“Mang theo chút đặc sản, tặng ngươi làm kỷ niệm”

Tử Dạ Văn Thù không nhận:

“Là vật gì?”

Tống Tiềm Cơ nghiêm túc đáp:

“Lúa mạch, tự ta trồng đấy, lớn tốt lắm”

Tử Dạ Văn Thù nhìn hắn mà không nói gì, tựa như chẳng còn lời nào để nói, tu sĩ nhà ai lại đi tặng lúa mạch?

Tống Tiềm Cơ vươn tay ra, nhét hộp ngọc cho hắn.

Tinh Trai, Tử Mặc đang định ngăn lại thì thấy Tử Dạ Văn Thù đã nắm lấy một góc của hộp ngọc, hai người chỉ có thể thu tay về.

Kỷ Thần chọt chọt Mạnh Hà Trạch:

“Ngươi có cảm thấy có hơi lạnh không?”

“Không thể nào”

Trên mặt Mạnh Hà Trạch chẳng có biểu tình gì:

“Càn Khôn Điện có hằng ôn trận pháp, nóng lạnh bất xâm”

Kỷ Thần thấp giọng nói:

“Ta không phải có ý này”

Hắn nhướng mày chớp mắt, nhìn phía Tiên Âm Môn rồi lại nhìn về phía Thanh Nhai:

“Phía đối diện lạnh, bên cạnh cũng lạnh”

Mạnh Hà Trạch đổi vị trí cho hắn, để Kỷ Thần cách xa Tử Dạ Văn Thù:

“Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Kỷ Thần:

“………..”

“Đường ca!”

Kỷ Thần chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc, hắn rùng mình một cái.

“Vẫn lạnh sao?’

Mạnh Hà Trạch quay đầu lại hỏi Lận Phi Diên:

“Mang theo áo choàng không?”

Lận Phi Diên giận dữ:

“Ngươi coi ta là thợ may hay là nương của ngươi hả?”

“Không lạnh, không lạnh, nóng lắm!”

Kỷ Thần vội vàng ngăn hai người lại, hắn lãnh đạm nói với thiếu niên đang bước nhanh tới đây:

“Có việc gì?”

Dung mạo thiếu niên kia có đôi phần tương tự Kỷ Thần, cách ăn mặc cũng không sai biệt cho lắm.

Mạnh Hà Trạch mặc dù không quen nhưng đại khái cũng đoán ra thân phận của đối phương. Hắn dùng kiếm chặn ngang trước người Kỷ Thần.

“Tiểu Tinh sao không đến vậy? Sau Đăng Văn đại hội, hai người chẳng nói một lời đã chạy tới Quận Thiên Cừ đất lạ phương xa, người trong nhà đều rất lo lắng”

Thanh âm của Kỷ Quang nâng cao, khiến người ta phải chú ý.

Bất cứ người ngoài nào nghe thấy được đều cảm thấy hắn thật lòng quan tâm Kỷ Thần mà Kỷ Thần lại chẳng chút dao động, lạnh nhạt vô tình.

Một nam tử trung niên khác đi tới, mỉm cười đầy hoà ái:

“Tiểu Thần, đợi đại điển kết thúc con liền theo chúng ta về Quận Bạch Phượng đi, ở cùng một chỗ với tộc nhân so với người ngoài không rõ gốc gác vẫn tốt hơn”

Hắn nói đến người ngoài liền cố tình liếc nhìn Tống Tiềm Cơ.

Mọi người trong Kỷ gia đều tụ lại, già trẻ nam nữ nói lời khẩn thiết. Đám cơ thiếp của thúc phụ Kỷ Thần thậm chí còn thấp giọng khóc, trách Kỷ Thần bất hiếu:

“Con không về nhà thì thôi, để Tiểu Tinh về nhà cũng được, nó từ nhỏ đã quen được nuông chiều, sao có thể chịu nổi gió cát ở Thiên Cừ?”

Cứng chọi cứng Mạnh Hà Trạch không sợ, nghe một đám nữ nhân khóc lóc hắn lại đau đầu không chịu nổi, chỉ có thể thu kiếm lại.

Hắn nghĩ thầm, Kỷ Tinh được Vệ Bình nuôi béo cả lên kìa, nào có dáng vẻ không quen.

Hết chương 228.
Bình Luận (0)
Comment