“Tống tiên quan, từ sau khi từ biệt tại Đăng Văn đại hội, còn chưa kịp tới chúc mừng ngươi đột phá”. Phong Tử Y sảng khoái nói:
“Thực thiết thú mà ta nuôi vừa sinh con, sau khi về ta sẽ đưa một con non tới Quận Thiên Cừ cho ngươi, ngươi chỉ cần nuôi lớn là có thể dùng làm tọa kỵ, xem như lễ vật của ta cho ngươi”
Bạch Hổ an tĩnh nằm bên cạnh nàng, giống như một con mèo lớn lười biếng.
“Ý tốt của tiên tử ta xin nhận”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Chỉ là Thực thiết thú quá quý giá, ta nuôi không được”
Đến cả mèo trong Tống viện đều là do Lận Phi Diên chăm sóc, bản thân hắn còn phải dựa vào Vệ Bình ăn cơm.
Loại linh thú quý giá như Thực thiết thú, vẫn nên để cho tu sĩ tinh thông ngự thú nuôi dưỡng đi.
Kỷ Thần nhịn không được tò mò:
“Ta từng nghe nói Thực thiết thú là thượng cổ dị chủng, chỉ ăn sắt và ăn trúc, nhưng khi tác chiến lại rất hung ác và dũng mãnh, điều đó có phải sự thật không?”
“Đương nhiên là thật”. Phong Tử Y cười nói:
“Kỷ công tư quả nhiên học rộng tài cao, không hổ cái danh Biên Tu”
Kỷ Thần càng thêm kích động:
“Ngoài ra, màu lông Thực thiết thú có hai màu trắng đen đan xen, rất là đặc thù…”
Tống Tiềm Cơ ho nhẹ một tiếng:
“Hai màu trắng đen tới rồi”
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hơn hai mươi người của Thanh Nhai thư viện ngẩng đầu ưỡn ngực, tay áo tung bay, từ một hướng khác của sơn đạo đi tới.
Người dẫn đầu Tử Dạ Văn Thù với khí thế nội liễm, mặc hắc y, đeo hắc đao, làn da hơi nhợt nhạt.
“Thật là đúng dịp”. Li Anh không khỏi cười khúc khích.
Phong Tử Y sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cười to. Chúng nữ tu phía sau nàng cũng che miệng cười thành một đoàn.
Còn chưa đến gần, người của Thanh Nhai thư viện liền nghe thấy tiếng cười giống như hoành anh xuất cốc, sau đó là một đoàn tiếng cười khẽ đan xen, như châu ngọc rơi trên đĩa.
Tới khi lại gần liền nhìn thấy Li Anh trẻ trung sôi nổi, Phong Tử Y thông minh sắc sảo, bên cạnh đó còn có bảy tám vị nữ tu.
Giống như đại địa được hồi xuân, giống như những đóa hoa tươi nở ra trên lớp tuyết trắng, muôn hoa đua nhau khoe sắc.
Chăm chú nhìn kỹ, lại thấy ngay dưới tấm biển ba chữ ‘Bách Hoa đình’ là một bóng người mảnh khảnh.
Hắn mặc trên người một chiếc áo choàng màu vàng, xung quanh được đính những chiếc lông sặc sỡ đủ màu sắc. Hắn đứng đó cười nhạt, không biết là đang bất đắc dĩ hay vẫn là đang bình thản ung dung.
Thanh Nhai chư sinh ngay lập tức liền trở nên cảnh giác, âm thầm truyền âm:
“Bọn họ đang cười cái gì vậy? Cười chúng ta sao? Hay là cười Viện giam sư huynh?”
“Người đó hình như chính là Tống Tiềm Cơ, Tống tiên quan”
“ ‘Anh Hùng thiếp’ cái gì chứ, theo ta là Anh Hùng rơi vào son phấn thì có. Vừa mới sáng sớm liền cùng nữ tu trêu đùa tán tỉnh nhau, quả nhiên là bản chất phong lưu không sai”
Tinh Trai vô cớ tức giận:
“Tối hôm qua hắn còn dây dưa với sư huynh, hiện giờ lại thuận lợi mọi bề, xuân phong đắc ý”
Tử Dạ Văn Thù tiếp tục đi về phía trước, mắt vẫn nhìn thẳng.
Bất chấp tất cả những màu sắc đẹp đẽ trên thế gian này, trong mắt hắn cũng chỉ có hai màu trắng đen mà thôi.
Cố kỵ có Viện giam ở đây, mọi người Thanh Nhai thư viên không dám nói một lời nào, chỉ trừng mắt với Tống Tiềm Cơ, trong mắt không chút nào che dấu sự khinh thường, kèm theo đó là xen lẫn một chút đố kị, ghen ghét.
Đúng lúc này, Tống Tiềm Cơ mở miệng gọi:
“Tử Dạ đạo hữu, chậm đã”
Trong lòng Tử Mặc hiện lên dự cảm không ổn, giành nói trước:
“Ngươi còn muốn làm gì?”
Tử Dạ Văn Thù dừng lại, nhìn về phía Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ từ trong đám người kia đi ra:
“Buổi sáng tốt lành, ăn sáng chưa, chúng ta lại gặp mặt rồi”
Tử Dạ Văn Thù không thường xuyên nói chuyện xã giao với người khác, hắn há mồm miễn cưỡng phun ra hai chữ:
“Trùng hợp”
“Không phải trùng hợp, ta cố tình ở chỗ này chờ ngươi”. Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Ta đã chờ ở đây thời gian một chén trà nhỏ rồi. Ngươi rốt cuộc cũng tới”
“Hai người bọn họ, rất quen thuộc nhau sao?”. Phong Tử Y lẩm bẩm.
Li Anh mờ mịt lắc đầu:
“Chưa từng được nghe nói bọn họ quen biết nhau”
Tử Dạ Văn Thù khẽ nhíu mày, cảm thấy nghi hoặc:
“Vì sao?”
Không có chiến ý, vì sao quấn lấy hắn?
Không có ác ý, vì sao lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy?
Không nhận được bấy kỳ phản hồi, vì sao lại vẫn kiên trì, không chịu bỏ qua như vậy?
Tống Tiềm Cơ chắp tay:
“Có ngươi chống đỡ ở phía trước, ta tương đối an tâm”
Tử Dạ Văn Thù sửng sốt:
“Vô lý”
Hắn mang theo đám đệ tử rời đi.
Lời nói của hai người bọn họ giống như đang đánh đố vậy, những người khác một câu nghe cũng không hiểu.
Tống Tiềm Cơ bước nhanh đuổi theo.
Mạnh Hà Trạch vẫy tay một cái, đệ tử Thiên Cừ lập tức tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đuổi theo.
Kỷ Thần đi chậm lại vài bước, kéo Lận Phi Diên về phía sau, truyền âm nói:
“Ngươi có thể hay không bớt chút thời gian làm cho mọi người một bộ quần áo, sau này khi ra ngoài hành tẩu Tu Chân giới, có thể thể hiện tốt tinh thần phong quang của đệ tử Thiên Cừ chúng ta….”
Lận Phi Diên tức giận cười:
“Tiểu bằng hữu, ta là một vị thích khách hàng đầu, ngươi đang nghĩ ta là ai vậy hả? Thợ may nhà ngươi sao?”
Kỷ Thần vò đầu:
“Thực xin lỗi, chỉ là ta nhìn những đoàn người khác ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, đến cả dây cột tóc cũng có màu sắc giống nhau. Trong khi bên chúng ta lại ăn mặc giống như một chảo nhuộm, hơi thiếu chút khí thế…”
Đệ tử hộ vệ đội có xuất thân từ Hoa Vi Tông nhưng không muốn tiếp tục mặc y phục đệ tử ngoại môn của Hoa Vi Tông nữa.
Lần này tới dự tiệc, đều lấy ra bộ quần áo đẹp nhất của mình để mặc, đủ loại hình thức, đủ loại màu sắc.
Lận Phi Diên trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
“Đợi trở vệ đo kích cỡ rồi nói sau”
Hai người ở một bên truyền âm với nhau, Mạnh Hà Trạch vừa quay đầu lại, tuy không biết bọn họ đang thương lượng chuyện gì nhưng nhìn xem biểu tình của hai người nhất định không phải là chính sự.
Trong đầu không khỏi hiện lên ý niệm mà chính hắn cũng phải tự phỉ nhổ chính mình
----------Vẫn là Vệ Bình đáng tin cậy.
Tống Tiềm Cơ tiếp tục thuyết phục:
“Ngươi biết đấy, ta đang rất nghiêm túc, hơn nữa chuyện này đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ nào xấu cả. Tại sao lại không làm?”
Tử Dạ Văn Thù cần thanh danh đệ nhất thiên tài, hay nói cách khác, là toàn bộ Thanh Nhai thư viện cần thanh danh này.
Tử Dạ Văn Thù vẫn lắc đầu:
“Có chỗ lợi, những vô lý”
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Đúng, đúng, ngươi là người có nguyên tắc, ‘việc vô lý, không thể làm’. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, có thể phá lệ một chút hay không?”
Tử Dạ Văn Thù kỳ quái nhìn hắn một cái.
Không cần mở miệng, Tống Tiềm Cơ cũng đã minh bạch ý tứ của ánh mắt này, nhất thời không biết nói gì
-----Đại hỉ của nhà người ta, liên quan gì tới ngươi? Người đính hôn lại không phải là ngươi.
Con đường dẫn đến chủ phong vô cùng rộng lớn, Tống Tiềm Cơ cùng Tử Dạ Văn Thù cùng nhau đi ở phía trước.
Ở ngay sau, đám đệ tử Thanh Nhai thư viện cùng đệ tử Thiên Cừ xếp thành mười hai hàng, đề phòng lẫn nhau.
Phía sau cùng là đám người Li Anh, Phong Tử Y.
“Hai người bọn họ, từ khi nào quan hệ tốt như vậy?”
Li Anh nghĩ trăm lần cũng không ra:
“Tính cách khác nhau như trời với đất, không có điểm chung gì cả”
Không chỉ nàng có suy nghĩ như vậy, trong lúc hai người sóng vai đi đến gần đại điện, chủ nhà cũng vô cùng kinh hãi
------Tử Dạ Văn Thù cùng Tống Tiềm Cơ từ khi nào có quan hệ tốt như vậy?