Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226. Mới Gặp Đã Thân (1)

Chương 226. Mới gặp đã thân (1)
Chương 226. Mới gặp đã thân (1)

“Tống sư huynh, hình như chúng ta tới hơi sớm”. Kỷ Thần nhìn xung quanh, trước sau chỉ có một mảnh sương sớm.

Bầu trời vừa chuyển sang màu xanh lam mỏng manh, tàn ảnh của ánh trăng còn chưa có biến mất.

Đoàn người của Tống viện đã trang bị chỉnh tề và có mặt tại đây.

Nơi đây là một ngã ba đường, là con đường duy nhất mà Thanh Nhai chư sinh nhất định phải qua nếu muốn lên chủ phong.

Bên đường có tòa sơn đình, gọi là ‘Bách Hoa đình’, được ẩn sâu trong những bụi hoa, ngày xuân hoa tươi nở rộ.

Đệ tử nội môn Hoa Vi Tông thường cùng nhau đến đây để thưỡng lãm phong cảnh.

Đáng tiếc, hiện giờ đang là trời đông giá rét, nơi đây lại lộ ra nét hiu quanh, không có hoa tươi rực rỡ mà chỉ còn tuyết trắng đọng lại khắp nơi.

Tống Tiềm Cơ ngồi ở trong đình lúc này đang tràn ngập sương sớm, nói:

“Cũng không còn sớm nữa, hắn rất nhanh sẽ tới thôi”

Tử Dạ Văn Thù có thói quen nửa đêm luyện đao, luyện xong sẽ đả tọa tu luyện, đến giờ Mão sẽ thu công.

Sau đó, sẽ lấy ra một quyển sách nhỏ mang theo bên người, bắt đầu nghiêm túc viết nhật ký, trong vòng nửa nén hương sẽ viết xong.

Nếu không phải trường hợp giữa đường gặp nạn, trọng thương hoặc tình huống khẩn cấp, hắn liền duy trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi nhàm chán như vậy.

Tống Tiềm Cơ rất tò mò về quyển nhật ký kia nhưng chưa từng nhìn lén qua.

Khi đó, bọn họ tuy rằng đồng hành cùng nhau, nhưng quan hệ khi tốt khi xấu, hắn sợ nếu nhìn lén sẽ thấy Tử Dạ Văn Thù ở trên quyển nhật ký đó vẽ chú, nguyền rủa hắn chết sớm.

Tống Tiềm Cơ từng cho rằng, đại đệ tử của đại môn phái đều sẽ giống như Tử Dạ Văn Thù. Mỗi ngày chải vuốt tu luyện tâm đắc là một phần bài tập bắt buộc, sau đó sư phụ của bọn họ sẽ kiểm tra. Người đàng hoàng đều sẽ viết nhật ký.

Sau này mới biết hóa ra không phải ai cũng như vậy.

Lận Phi Diên khom lưng sửa sang lại vạt áo lễ phục cho hắn, giống như một vị đệ tử hộ vệ đội ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại hung ác truyền âm:

“Từng đường kim mũi chỉ đều là ta tự tay thuê, ngươi đừng để chúng bị gấp nếp như vậy. Ngươi ngồi ngay ngắn lại có được không hả, ngươi cho rằng mình đang ở Tống viện trồng trọt hay sao?”

Tống Tiềm Cơ nhận sai:

“Xin lỗi”

Hắn ngồi lại thẳng lưng, cằm khẽ nâng, khởi động lại uy phong của đại năng ở kiếp trước.

Không bao lâu sau, chợt nghe thấy một tiếng gọi nhẹ. Thanh âm thiếu nữ thanh thúy, như tiếng chim hót phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng sớm:

“Tống sư huynh, là ngươi sao?”

Tử Vân Quan Quan chủ lần này không đi, vì vậy Li Anh mang theo hơn mười vị đệ tử Tử Vân Quan tới dự tiệc.

Đoàn người đi bộ tới Bách Hoa đình, xuyên qua làn sương lạnh mờ nhạt, nhìn thấy người đang ngồi trong đình.

Bộ dáng người nọ không có quá nhiều thay đổi, khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn tuấn mỹ như trước, cái đầu hình như cao hơn trước một chút, thân hình càng trở nên đĩnh đạt hơn.

Tửu quỷ nghèo túng trong đêm xuân kia giống như đã biến thành tiên nhân với khí chất cao vời vợi.

Thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng nhạt, chạy tới trong đình. Đệ tử Tử Vân Quan phía sau nàng muốn duỗi tay ngăn cản nhưng không kịp, đành phải để nàng đi.

Mọi người đều biết nàng tuy tuổi không lớn nhưng lại có bối phân ngang hàng với quan chủ, là người bên cạnh Kỳ Quỷ, vô câu vô thúc, tự do tự tại.

Thiếu nữ tươi cười như hoa, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, làn váy tung bay trong gió giống như cánh én đang thả mình vào rừng. Khiến cho đám đệ tử Thiên Cừ ai nấy đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

“Lại tới một người nữa”. Kỷ Thần nhướng mày chớp mắt. Mạnh Hà Trạch thu hồi lại bao kiếm của hắn.

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, đoan chính nói:

“Xin chào Li đạo hữu”

“Thật đúng là ngươi, thiếu chút nữa ta không nhận ra ngươi rồi”. Li Anh chớp chớp mắt nói:

“Ngươi vừa gọi ta là gì? Ngươi có thể gọi thẳng tên ta, hoặc gọi ta là Li sư muội, xưng hô đạo hữu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi không quen biết ta sao?”

Hắn ôn hòa nói:

“Tất nhiên là quen biết, Li sư muội”

Li Anh vui vẻ nói:

“Thật không nghĩ tới ngươi sẽ đến, ngươi có thể lại viết một bài thơ tặng cho ta được không?”

Nàng còn muốn có là có luôn, liền lấy ra tiểu bút trâm hoa cùng với bút ký hay dùng để ghi chép kì phổ, muốn Tống Tiềm Cơ viết vào đó.

“Lại làm thơ sao?” Tống Tiềm Cơ ngại ngùng:

“Ta không biết làm”

Hắn không có sở thích viết văn thơ, nhiều nhất là viết bài vè vần điệu lộn xộn, không theo một thể thống nhất nào cả.

Không đợi đối phương mở miệng, hắn liền đổi sang chủ đề khác:

“Kỳ Quỷ tiên sinh vẫn tốt chứ?”

Nét tươi cười trên khuôn mặt Li Anh hơi gượng gạo, nàng gật đầu rồi lại lắc đầu:

“Lúc tốt lúc không”

Sau khi Đăng Văn nhã hội kết thúc, sư phụ giống như đã đạt thành tâm nguyện, tâm tình thoải mái, thường xuyên nở nụ cười. Nhưng thân thể người lại từng ngày kém đi, thời gian thanh tỉnh cũng càng ngày càng ít.

Bên trong Tử Vân Quan cũng không phải là một khối săt vững chắc, rất nhiều vấn đề trước đây không hề tồn tại nay lần lượt kéo tới khiến cho Li Anh không thể không đối mặt.

Mỗi khi thể xác cùng tinh thần cảm thấy mệt mỏi, nàng lại lấy ba chữ ‘Trồng khoai tây’ ra xem, vừa xem vừa buồn cười.

Trang giấy đã ố vàng, mài nhẵn hết góc nhưng nàng vẫn rất quý trọng mà giữ ở bên người, lâu lâu lật ra xem.

Mỗi một lần xem nàng lại nghĩ:

“Anh Hùng thiếp oanh động thiên hạ vốn là viết cho ta. Ba chữ cuối cùng chỉ có mình ta biết, bọn họ ai cũng không biết, ai cũng không đoán ra được”

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên truyền âm cho Tống Tiềm Cơ:

“Ngươi với ta cùng nhau tiến đến dự tiệc đi. Ngươi đi bên cạnh ta, người của Hoa Vi Tông thấy được, sẽ suy đoán ngươi cùng với sư phụ ta vẫn còn có liên hệ, sẽ không dám ở trong yến hội làm khó dễ ngươi”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy nàng là một cô nương ngây thơ đáng yêu, liền nói:

“Đa tạ Li sư muội, không cần đâu”

Li Anh còn định nói thêm gì nhưng cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng gọi:

“Tống tiên quan”

Một con Bạch Hổ bước đi trong sương sớm. Nó gần như cao ngang một người bình thường, ngoại trừ hoa văn ngọn lửa trên trán, lông toàn thân chỉ còn một màu trắng như tuyết.

Cặp mắt đỏ như máu, trông vừa thần dị mà lại vừa uy nghiêm.

Nữ tử váy tím nhảy xuống khỏi lưng hổ, khiến cho bên mái đình, hai ba cánh quỳnh ngọc hoa kiều diễm khẽ run lên rồi từ từ rơi xuống.

Tống Tiềm Cơ hơi giật mình, đi ra ngoài đình tiếp đón:

“Xin chào Phong đạo hữu”

Phong Tử Y không đi cùng với đoàn đệ tử Đại Diễn Tông.

Nàng ưu thích sự vui vẻ, thừa dịp các phái gặp nhau tại đại điển đính hôn của Trần Hồng Chúc, đêm qua liền hẹn bảy tám vị nữ tu có mối quan hệ tốt với mình tới đánh bài cả đêm, sáng nay liền cùng nhau đi dự tiệc.

Li Anh nhìn thấy ‘Công chúa Đại Diễn Tông’, Phong Tử Y cũng thấy ‘Tiểu cô nãi nãi Tử Vân Quan’.

Hai người hành lễ với nhau, bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Tống Tiềm Cơ cảm thấy chính mình hôm nay không nên vào trong đình này, thật là không may mắn.

Nhưng việc này trách ai được bây giờ?

Muốn trách thì chỉ có thể trách Tử Dạ Văn Thù.

Ngày hôm qua không hiểu có đại sự gì mà sáng nay viết nhật ký chậm như vậy.

“Không phải chứ”. Nụ cười trên khuôn mặt Kỷ Thân trở nên cứng đờ, khóc không ra nước mắt mà lay bả vai Mạnh Hà Trạch:

“Lại tới một người nữa sao? Có giảng đạo lý nữa không vậy? Bản thân ta tới một người cũng đều không có”

Mạnh Hà Trạch mặt không biểu tình, nghiêm khắc hất hắn ra.

Hết chương 226.
Bình Luận (0)
Comment