Lúc Vệ Trạm Dương gõ cửa, hắn đã chịu gió lạnh cả một đường, hắn tin tưởng đầu óc mình đã thanh tỉnh.
Nhưng bóng dáng Hà Thanh Thanh vẫn vấn vương trong đầu hắn.
Lạ thật, tiên tử này tu loại tà thuật mê hoặc lòng người gì vậy?
Sao vừa nhìn thấy mặt nàng trái tim hắn đã rung động, máu huyết sôi trào.
Nhưng Tiên Âm Môn là đại tông môn, bốn chữ danh gia chính phái, chữ ‘danh’ đứng ngay đầu.
Hà Thanh Thanh lại là thân truyền duy nhất của Giáng vân tiên tử, căn bản không cần thiết phải mạo hiểm tu luyện tà thuật.
Trong lúc suy tư, tiếng gõ cửa hơi loạn, người trung nhiên ở trong phòng trách cứ:
“Chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?!”
Vệ Trạm Dương thấp giọng đáp:
“Phụ thân, chuyện liên quan đến hưng suy vinh nhục của gia tộc, không thể chậm trễ”
Cửa mở, rồi lại lặng lẽ đóng vào.
Trong phòng vang lên tiếng tranh chấp, tiếng ấm trà vỡ, tiếng ghế bị đổ, cuối cùng chìm vào yên lặng.
“Nàng về sau làm Chưởng Môn của Tiên Âm Môn, vậy Tiên Âm Môn chính là của chúng ta. Giang sơn và mĩ nhân, con đều muốn”
“Chuyện này do gia tộc quyết định, lão tổ cũng đã gật đầu, ngươi nói đổi liền đổi, nào có thể dễ dàng như thế?!”
Vệ Trạm Dương đỡ chiếc ghế bị ngã xuống đất lên:
“Phụ thân yên tâm, nếu là từ hôn, chúng ta nhất định sẽ càng chiếm đạo lý, càng giữ được thể diện hơn”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên chợt loé:
“Ngươi muốn khiến Trần Hồng Chúc chủ động từ hôn?”
“Hà Thanh Thanh và Trần Hồng Chúc vốn ở cùng một chỗ, nếu Hà tiên tử tới tìm con vậy Trần Hồng Chúc đi đâu, đi gặp ai?”
Vệ Trạm Dương cười lạnh.
“Đương nhiên là Tống Tiềm Cơ”
Nam tử trung niên cả kinh:
“Nó có lá gan này?!”
“Nàng ta vốn không có, nhưng Tống Tiềm Cơ phong lưu thành tính, quen thói dụ dỗ nữ tu”
Ban đầu bọn họ là vì kết liên minh ba bên với Hoa Vi Tông và Triệu Gia, lấy việc tham gia ám sát Tống Tiềm Cơ để biểu thị thành ý.
Nay Tống Tiềm Cơ không chỉ không chết còn tấn thăng Nguyên Anh, ngồi vững ở Thiên Cừ, tu sĩ từ bát phương đến cậy nhờ, thế lực dần lớn.
Trong mắt người Tu Chân giới, hắn sớm muộn gì cũng xưng vương.
Bọn họ phái ra Vệ Bình, cũng một đi không trở lại, mặc cho Tống Tiềm Cơ sử dụng.
Vệ Trạm Dương nói:
“Nếu trước đại điển, đại tiểu thư bỏ chạy theo người khác, chúng ta lại biên ra lời hát ‘Hồng Chúc bỏ chạy giữa đêm’, hát khắp tu chân giới. Đến lúc đó, Hoa Vi Tông nào còn mặt mũi náo loạn với chúng ta?”
Nam tử trung niên nở nụ cười:
“Trên đời này không có nam nhân nào nguyện ý bị cắm sừng cả”
Vệ Trạm Dương hít sâu:
“Làm việc lớn phải tàn nhẫn”
Nam tử trung niên lâm vào trầm tư.
Vệ Trạm Dương nhẹ nhàng khuyên ngủ:
“Phụ thân, tình thế hiện giờ có lợi cho chúng ta nhất. Hoa Vi Tông và Triệu Gia cùng với Tống Tiềm Cơ đã trở thành tử địch, bọn họ ở đằng trước mà chúng ta ở đằng sau. Có thể tiến công cũng có thể lui lại phòng thủ, càng có thể từ từ tính toán. Cứ để bọn họ đấu đá trước đi, tốt nhất là Tống Tiềm Cơ nguyên khí đại thương, Thiên Cừ cũng triệt để độc lập, không còn quan hệ gì với Hoa Vi Tông”
“Ảnh hưởng của Vệ Bình ở Thiên Cừ nay đã sâu rộng, thân phận nó còn chưa bị lộ, bao giờ vạch trần đều do chúng ta định đoạt. Chỉ cần thời cơ đủ tốt, Tống Tiềm Cơ tất sẽ giết nó, hai người nhất định sẽ thành thù. Đến lúc đó, Thiên Cừ loạn lạc, chính là cơ hội của chúng ta”
Một cái là Quận Thiên Cừ sung túc, không liên quan gì đến Hoa Vi Tông.
Một cái là Hà Thanh Thanh càng có quyền lực hơn Trần Hồng Chúc.
Có ai lại không dao động.
“Con nắm chắc mấy phần, có thể khiến Trần Hồng Chúc chủ động từ hôn trước khi đại điển ngày mai diễn ra?”
Vệ Trạm Dương đáp:
“Trong lòng nhi tử đã có kế hoạch”
Nam tử trung niên nhắm mắt lại:
“Vậy đi làm đi, về phía lão tổ, để vi phu lo”
………
Tiếng đàn trong rừng ngưng bặt, tựa như nước suối trong nhát mắt kết băng, không chảy xuôi nữa.
Nữ tử đánh đàn ngẩng đầu lên hỏi:
“Ngươi mới ra ngoài sao?”
Hà Thanh Thanh nhìn nữ tử kia mà không nói gì, ánh mắt như mang ý lạnh.
Mãi cho đến khi Diệu Yên gọi nàng:
“Đại sư tỷ”
Hà Thanh Thanh lúc này mới nở nụ cười:
“Đúng vậy, quay về hơi muộn”
Diệu Yên không mang theo thị nữ, chỉ cầm theo một cây đàn. Hà Thanh Thanh cũng quay về một mình.
Tuyết trắng rơi xuống, uốn cong khóm trúc xanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng sột soạt.
Lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp nhau, cũng ở trong rừng trúc Hoa Vi Tông.
Lúc ấy bầu không khí rất náo nhiệt, chỉ có Hà Thanh Thanh là lạc lõng.
Nàng không dám từ chối lòng tốt của bất cứ ai, dạy hết cho người ta cả khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’.
“Trần Hồng Chúc ngày mai đính hôn, sư tỷ đừng làm lỡ chuyện của nàng”
Diệu Yên lên tiếng.
Nàng vẫn luôn không có hứng thú gì với chuyện riêng của người khác, đêm nay không biết vì sao lại bất thường như vậy.
Có lẽ vì Trần Hồng Chúc cũng coi như là biểu muội của nàng, hoặc có lẽ là vì nàng hiếu kì Hà Thanh Thanh rốt cuộc đi gặp ai.
“Sư muội, chuyện này không liên quan gì đến ngươi”
Hà Thanh Thanh cười nói:
“Ngươi nếu như có thời gian thì ngẫm nghĩ thêm tình cảnh của chính mình đi”
Diệu Yên bởi ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mà tâm chướng khó phá, mà Vọng Thư gấp gáp muốn áp chế Giáng Vân, dần cảm thấy bất mãn với việc đồ đệ đắc ý của mình cứ luôn thất thần.
Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra giữa sư đồ hai người có rạn nứt.
Diệu Yên vẫn bình tĩnh. Nàng mang khí chất cao quý mà tĩnh lặng, trước mặt người ngoài chưa từng tức giận.
Như vậy không đẹp.
Nàng chỉ bình tĩnh đáp:
“Đại sư tỷ, ta cho rằng, hoàn cảnh của sư tỷ so với ta còn nguy hiểm hơn”
Con đường tu hành này, Hà Thanh Thanh quả thực tốn không ít công sức, sau lưng còn có Giáng Vân hỗ trợ.
Nhưng tu sĩ dựa vào bản lĩnh của mình mà làm nên công danh có ai là không ngày đêm cần cù, khổ tâm nghiên cứu đâu?
Từ khi bái nhập sư môn, Diệu Yên vẫn luôn được hưởng tài nguyên tốt nhất, dù có thiên phú cao nhất cũng chẳng dám lơ là mà luôn nỗ lực.
Trải qua nhiều năm tích luỹ mới có được thành tựu như ngày nay.
Nếu khoảng cách này bị san bằng bởi việc khổ công tu luyện, vậy tiên đồ vẫn luôn cầu mong kia mới là trò đùa.
Diệu Yên vô cùng chắc chắn, đối phương nhất định đã dùng thủ đoạn phi thường nào đó.
Nụ cười Hà Thanh Thanh chợt tắt, nàng đi qua bên người Diệu Yên.
“Chúng ta sẽ sớm biết thôi”
Diệu Yên đáp.
Hà Thanh Thanh hiểu nàng đang nói gì.
Thời gian vội vàng trôi qua, bản thân nàng đã bái sư phụ, tu luyện thuật pháp mới, có được pháp khí mới.
Khúc nhạc kia tựa như một cọng rơm, nàng bám lấy nó trèo lên, sứ mệnh của nó liền hoàn thành.
Nàng liều mạng chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng người kia đứng dưới trăng.
Chỉ có Diệu Yên là vẫn sống trong trận tuyết kia, tự nhốt mình lại.