Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224. Kiếm Ở Nơi Nào (1)

Chương 224. Kiếm ở nơi nào (1)
Chương 224. Kiếm ở nơi nào (1)

Đoạn Sơn Nhai tiếng gió thổn thức.

Ánh trăng rọi xuống, bóng cây lắc lư, Tử Dạ Văn Thù trầm mặc.

Hắn lạnh mặt như vậy tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất đao, hai thư sinh Tinh Trai, Tử Mặc sau lưng không khỏi lo lắng.

Tống Tiềm Cơ lại chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn nở nụ cười thân thiết.

“Con người trên thế gian này, vốn chẳng ai quen ai. Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta cho dù có tính là cũng đã quen nhau ta cũng có thể tự mình giới thiệu lần nữa”

Lời vừa nói ra, rơi trên mặt đất, tựa hồ như gợn lên sóng tuyết.

Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, Tống sư huynh đêm nay sao lại bất thường như vậy?

Sao cứ phải gây khó dễ Tử Dạ Văn Thù mãi?

Kỷ Thần lại nghĩ, hai người này không oán không thù, Tống huynh coi thanh danh tựa mây bay, tuyệt đối không phải là người nhỏ mọn, chẳng lẽ là vì… Vì Thanh Thanh tiên tử sao?!

Đúng rồi, sao có thể quên mất nàng được, Trần đại tiểu thư, xin lỗi, hoá ra trong lòng Tống huynh còn có Hà cô nương!

Kỷ Thần nhịn không được mà mỉm cười, Mạnh Hà Trạch tay phải ấn kiếm, tay trái chọt hắn, buồn bực truyền âm cảnh cáo:

“Đang thời điểm mấu chốt, ngươi còn suy nghĩ linh tinh được?! Đối diện sắp rút đao rồi kia kìa!”

Tử Dạ Văn Thù cuối cùng cũng mở miệng hỏi:

“Ngươi luyện kiếm gì?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Ta không dùng đao kiếm”

Tử Dạ Văn Thù nhìn hắn, ánh mắt thờ ơ nhưng giọng điệu lại nghiêm túc:

“Không, ngươi dùng kiếm”

Tống Tiềm Cơ trầm mặc chốc lát, không nói dối cũng không chiếu lệ:

“Đúng, ta từng dùng kiếm!”

“Kiếm ở nơi nào?!”

Tử Dạ Văn Thù hỏi.

Tinh Trai, Tử Mặc đột nhiên kích động, chỉ cần tên họ Tống kia trả lời, vậy thì câu tiếp theo của Viện Giám nhà mình nhất định sẽ là “Rút kiếm của ngươi ra”.

Hai hổ gặp nhau tất phải tranh vương, dám trực tiếp nói ra những lời khiêu khích như ‘áp chế cảnh giới, chậm hơn ngươi nửa bước’, vậy thì tất nhiên phải khiến đối phương thấy mình lợi hại ra sao.

 “Kiếm ở….”

Tống Tiềm Cơ vốn muốn nói ‘Kiếm ở trong lòng’, tịnh bình trong tử phủ đã chấn động, nhắc nhở hắn nay chỉ còn Bất Tử Tuyền.

“Kiếm ở tiệm cầm đồ, ta cầm rồi”

Sắc mặt Tử Dạ Văn Thù khẽ thay đổi.

Gió đêm rít gào, thổi tung tà áo đen của hắn.

Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của đối phương, Tống Tiềm Cơ chợt thấy đuối lý.

Hắn biết chiến ý bị đánh gãy nhất định khó chịu, chỉ đành cúi đầu giật nhẹ tua rua trên tay áo lễ phục của mình:

“Hai chúng ta không phải đã thương lượng sẽ truyền tin cho nhau rồi sao? Nhắc đến đao kiếm mà làm gì?”

Kỷ Thần bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nếu không phải huynh ấy cầm kiếm đi đổi lấy Lục Y Đài tặng cho Thanh Thanh cô nương, ngươi lấy đâu ra mà thành Nguyên Anh được”

“Tiểu Kỷ!”

Tống Tiềm Cơ quát khẽ:

“Không được nói bậy”

Tử Dạ Văn Thù đã nghe thấy rồi:

“Là ngươi”

Đăng Văn đại hội, Hà Thanh Thanh đàn ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ trợ giúp hắn đột phá.

Tử Dạ Văn Thù từng ngẫu nhiên nghe nói, Hà Thanh Thanh được người khác tặng cầm cho nên mới có một khúc kinh diễm như vậy.

“Là ta”

Tống Tiềm Cơ chỉ đành gật đầu.

Cách đó không xa, đèn đuốc sáng lên, tiếng bước chân dẫm lên tuyết giữa đêm khuya phá lệ rõ ràng.

Là đệ tử tuần phòng của Chấp Pháp Đường Hoa Vi Tông sắp đi tuần tới nơi này.

Tử Dạ Văn Thù nhàn nhạt nói:

“Cáo từ”

Hắn xoay người rời đi.

Thư sinh mặc thanh y và tử sam vội vàng đuổi theo.

Tinh Trai cả giận:

“Hắn trêu đùa người khác như vậy, chúng ta dựa vào cái gì mà phải nhịn hắn?!”

Tử Mặc khuyên nhủ:

“Thân ở Hoa Vi Tông làm khách, tiệc mừng đổ máu không tốt, Viện Giám sư huynh đây là lấy đại cục làm trọng”

Tử Dạ Văn Thù bình tĩnh đáp:

“Hắn không có ác ý”

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tống Tiềm Cơ vẫn đứng yên tại chỗ vẫy tay cáo biệt.

Không có ác ý, vậy hắn có ý gì?

Đúng lúc này tiếng hô của hắn truyền tới theo gió đêm:

“Tử Dạ đạo hữu, ngày mai gặp!”

“Mặc lễ phục rồi cũng chẳng giống tu sĩ đứng đắn, cả người đều là hồng trần trọc khí của đám tán tu”

Tinh Trai càng tức giận hơn:

“Cái gì mà kỳ thư song tuyệt, phong lưu phóng khoáng, không màng danh lợi, đều là giả hết, hắn là một tên vô lại bám dai như đỉa thì có! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, sư huynh đừng để hắn mê hoặc”

(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.)

Tử Mặc tiếp lời:

“Lưu manh là chuyện nhỏ, khéo hắn còn biến thái. Ta nghe nói hắn tóm được thích khách nhưng không giết mà nhốt người ở trong Tống Viện ngày đêm tra tấn”

Tử Dạ Văn Thù chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt lạnh như băng tuyết.

Hai người cả kinh, sắc mặt tái nhợt, nhất loạt hành lễ:

“Viện Giám sư huynh, đệ biết sai rồi”

“Sai ở đâu?”

Trên mặt Tử Dạ Văn Thù không có biểu tình gì.

Tinh Trai toát mồ hôi lạnh:

“Nhất thời tức giận, nói xấu người khác sau lưng, buông lời thị phi”

“Quy định của Thư Viện thế nào?”

Tử Dạ Văn Thù hỏi.

Tử Mặc thấp giọng đáp:

“Không có bằng chứng không được đàm luận người khác, không được đàm luận sau lưng người khác. Ai bàn chuyện thị phi tất là kẻ thị phi”

“Giơ tay ra”

Tử Dạ Văn Thù nhấc vỏ đao lên.

Ánh trăng ngày đông trốn vào mây đêm, mặt tuyết chợt tối sầm.

Tống Tiềm Cơ nhìn bóng lưng ba người dần xa, chìm dần vào bóng cây hỗn độn, hắn chắp tay sau lưng xoay người lại:

“Tiểu Mạnh, biết hắn ở đâu không?’

Mạnh Hà Trạch đáp lời:

“Tu sĩ Thanh Nhai đều ở tại Thái Hoà Điện”

Bước chân Tống Tiềm Cơ vừa nhẹ vừa nhanh:

“Được, ngày mai nửa đường chặn hắn”

Người này mềm cứng đều không ăn, cứng đầu cứng cổ, khóc than kể khổ hắn cũng coi như không thấy, dùng vũ lực bức bách thì hắn thà chết chứ không khuất phục, so với tảng băng cuối đại lục còn cứng hơn.

Nhưng so với việc phải đối mặt với Tiển Kiếm Trần, Tống Tiềm Cơ thà rằng đối diện với người này còn hơn, dù sao kiếp trước hắn cũng đã tổng kết ra được biện pháp đối phó Tử Dạ Văn Thù .

Biện pháp này không dễ phỏng theo nhưng bản chất chỉ cần dùng bốn chữ tổng kết lại

—— Không biết xấu hổ

Kỷ Thần nhất thời hưng phấn, vỗ tay kêu to thú vị:

“Chặn hắn, chặn hắn!”

Mạnh Hà Trạch thật sự nhịn không được:

“Sư huynh trêu chọc hắn làm gì? Sư huynh trước nay không thích tự tìm rắc rối”

Tống Tiềm Cơ cười đáp:

“Tìm chút rắc rối nhỏ là vì để tránh rắc rối lớn ngày sau”

Mạnh Hà Trạch không hiểu nhưng lại cười đáp:

“Sư huynh vui là được”

……..

Hết chương 224.
Bình Luận (0)
Comment