Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 223 - Chương 223. Ngươi Có Việc Sao (2)

Chương 223. Ngươi có việc sao (2)
Chương 223. Ngươi có việc sao (2)

Tiếng đạp tuyết dừng lại, Tống Tiềm Cơ lẳng lặng chờ đợi. Ánh trăng dần dịch chuyển về phía tây, gió đêm thổi qua, sương lạnh rơi xuống, hắn không khỏi mỉm cười.

“Tống huynh, sao vậy?”

Kỷ Thần hỏi.

“Ta có chút việc phải làm, các ngươi quay về trước đi”

Hai người không đi.

Cuối cùng đao phong sau lưng cũng ngừng lại, Tống Tiềm Cơ xoay người, đi về phía trước, cao giọng nói:

“Tại hạ Tống Tiềm Cơ, xin chào Tử Dạ đạo hữu, lần đầu gặp mặt, mạo muội quấy rầy ——”

Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch nhìn nhau, thấy rõ sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Người luyện đao là Tử Dạ Văn Thù, Tống Tiềm Cơ vì sao lại chủ động chào hỏi?

Hắn trước nay chưa từng chủ động kết thân với tu sĩ khác, trừ phi Viện Giám Thanh Nhai là một vị cao thủ trồng trọt giấu mặt?

Một người từng là Nguyên Anh trẻ tuổi nhất, là thiên tài thành danh đã lâu.

Người còn lại đến sau mà còn vượt mặt người trước, từ Đăng Văn đại hội đến độ lôi kiếp, mới chỉ vỏn vẹn một năm.

Trước mặt Tống Tiềm Cơ, người bên cạnh không tiện nhắc đến Tử Dạ Văn Thù.

Trước mặt Tử Dạ Văn Thù, tu sĩ ở Thanh Nhai cũng không nhắc đến Tống Tiềm Cơ.

Hai người có chút ý tứ vương bất kiến vương.

Tống Tiềm Cơ lại vô cớ quay lại.

Hai người bên cạnh Tử Dạ Văn Thù so với Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần càng cảnh giác hơn.

“Viện Giám sư huynh, Tống Tiềm Cơ tới làm gì vậy?”

Thư sinh mặc áo bào xanh lên tiếng.

“Hắn còn đem theo hai người, nhìn xem, người kia chính là ‘Kỷ biên tu’!”

Thư sinh mặc áo bào tím nhạt tiếp lời.

Mạnh Hà Trạch xuất môn du ngoạn một chuyến liền dẫn toàn bộ ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông đi mất, thanh danh vang xa.

Kỷ Thần chẳng bước ra khỏi nhà nhưng dang tiếng ở Thanh Nhai còn vượt xa Mạnh Hà Trạch, đều tại bộ câu hỏi ghi tên hắn kia.

Thư sinh Thanh Nhai tự hào đọc nhiều biết rộng, học thông tứ hải, bộ câu hỏi xuất xứ từ Thiên Cừ nội dung lại đa dạng, độ khó phải xưng là biến thái.

Một đám trả lời câu hỏi mạnh nhất tu chân giới, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua.

Trợ giúp ngoại môn đệ tử và tán tu nhập môn trả lời bộ câu hỏi, bọn họ đều giải quyết rất dễ dàng, làm xong còn cười đùa trào phúng một hồi.

“Câu hỏi quả thực mới mẻ, cũng có vài phần khiến người ta phải vò đầu bứt tai, vỗ bàn tán dương, chỉ tiếc chẳng có độ khó gì cả”

“Chỉ có đám nhà quê chưa từng trải việc đời mới cảm thấy thứ này là bảo bối”

Không lâu sau, lời đồn truyền đến tai Vệ Bình. Hắn không tức giận, càng không tranh luận quyển kia chính là những vấn đề cơ bản chuyên để cho ‘đám nhà quê’ làm, hắn chỉ mỉm cười, lại xuất bản thêm ‘phiên bản nâng cao’, trên đấy vẫn viết tên Kỷ Thần.

Ác mộng bắt đầu từ đây, chư sinh Thanh Nhai bị ấn trên mặt đất ngược đãi tinh thần.

Vô số đêm khuya thắp đèn khổ chiến, đều chỉ tên Kỷ Thần mà mắng to.

Đêm nay thấy Kỷ Thần thật, sao có thể tâm tình không phức tạp.

Còn về Tống Tiềm Cơ, vậy lại càng phức tạp hơn.

Bởi học theo ‘Anh hùng thiếp’ mà sùng bái, bội phục hắn. Nhưng Tống Tiềm Cơ ở tít trên trời, Việm Giám lại gần ngay trước mắt, uy vọng tích luỹ theo ngày tháng, trong lòng chư sinh Thanh Nhai hắn lại càng giống thần hơn, không phải chỉ một tấm thiếp là có thể dao động.

Bởi hai người không ngừng bị người ngoài đàm luận, so sánh nên những người ủng hộ Tử Dạ Văn Thù không khỏi sinh lòng địch ý và kiêng kị với Tống Tiềm Cơ.

‘Tuyết Nhẫn Đao’ phản chiếu ánh trăng, một đạo hàn quang chiếu lên mặt tuyết, lạnh lẽo hơn cả ánh trăng.

Một tiếng chói tai vang lên, Tử Dạ Văn Thù thu đao lại:

“Đình giữa hồ, ta từng gặp ngươi”

Đây là phản bác câu ‘lần đầu gặp mặt’ của đối phương

Tống Tiềm Cơ tiến đến càng gần hơn, hắn nở nụ cười:

“Lại gặp mặt rồi, trùng hợp thật”

Tử Dạ Văn Thù nâng mắt lên, nhìn thẳng vào hắn.

Trăng trên trời, tuyết trên đất, hắc y, hắc đao.

Người này cầm đao mà đứng, hắc bạch phân minh.

Làn da hắn tái nhợt, môi mỏng thiếu huyết sắc, nếu không phải cần cổ lộ ra mạch máu xanh thì cả người hắn liền giống như một pho tượng bạch ngọc.

Mi cốt cao, hốc mắt hơi hõm, lông mi dày rậm phủ xuống, khiến ánh mắt càng sâu hơn.

Ngươi có việc sao?

Khí lạnh quen thuộc, Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi:

“Tử Dạ đạo hữu, ta tới đây là có một việc cần tìm ngươi thương lượng”

Hắn không nói nhiều lời hay vòng vo, bám víu quan hệ.

Tử Dạ Văn Thù lại nhả ra hai chữ:

“Mời nói”

Tống Tiềm Cơ nở nụ cười:

“Ngươi về sau khi nào sắp đột phá, có thể truyền tin báo ta một tiếng không”

Lần này Tử Dạ Văn Thù còn chưa mở miệng thì thư sinh mặc áo bào xanh bên người hắn đã đáp:

“Tống tiên quan, lời này của ngài là đạo lý gì vậy?!”

Đại đạo chi tranh, tu sĩ xưa nay đều muốn nhanh muốn mạnh.

Người đầu tiên thì còn được công nhận chứ người thứ hai thì có vô số người tự xưng.

“Ta không muốn khiến người khác chú ý, ta muốn mỗi một lần đều chậm hơn ngươi nửa bước”

Tống Tiềm Cơ thành khẩn nói với Tử Dạ Văn Thù.

“Đương nhiên sẽ không để ngươi cực khổ vô ích, nếu ngươi cần pháp khí, phù chú…”

Hai ngươi Thanh Nhai nghe vào tai mà như thể Tống Tiềm Cơ đang cố ý khoe mẽ lần này hắn đột phá chiếm hết nổi bật, lại còn khoe Quận Thiên Cừ sản vật phong phú, hắn nay đã khác xưa.

Thư sinh mặc áo báo tím nhạt ngắt lời:

“Ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng! Thanh Nhai ta không thiếu mấy thứ đồ ở Thiên Cừ kia của ngươi!”

“Tinh Trai, Tử Mặc”

Tử Dạ Văn Thù lên tiếng.

Hai ngươi ngậm miệng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ, vẻ mặt vẫn còn căm giận bất bình.

Hai người Kỷ, Mạnh cũng trừng mắt lại.

Bốn con gà chọi dùng ánh mắt chém giết nhau.

Tống Tiềm Cơ bước tới càng gần hơn.

Tử Dạ Văn Thù không thích người sống đến gần, vốn muốn giương đao ngăn trở lại không biết vì sao mà không động thủ.

“Tử Dạ đạo hữu, ta đây là thành tâm thành ý, ngươi có thể suy xét một chút không?”

Tống Tiềm Cơ hai tay trống không, khí tức thả lỏng, không hề phòng bị.

Tử Dạ Văn Thù khẽ cay mày, tựa như nghi hoặc:

“Chúng ta trước đây từng quen sao?”

Đời này quả thật không quen.

Đời trước gặp nhau trong mật cảnh Huyết Hải Cốc, bởi nguy cơ bức bách, danh môn thiên chi kiêu tử cùng với tên tán tu nhà quê đồng hành một tháng.

Trong một tháng này, ngày đêm không ngủ, dùng đủ mọi thủ đoạn hiệp lực cầu sinh, cũng dùng đủ mọi thủ đoạn mà phòng bị lẫn nhau.

Nói là bằng hữu thì quả thật quá khiên cưỡng. Tính cách hai người khác biệt, tức mình lên đều từng dùng lời lẽ tàn nhẫn mắng mỏ đối phương.

Nói là địch nhân vậy thì trước khi Tử Dạ Văn Thù chết đi, rõ ràng có cơ hội giết hắn nhưng lại không hề động thủ.

Sau khi Tử Dả Văn Thù chết, Tống Tiềm Cơ từng có một đoạn thời gian hồi tưởng lại, còn cảm thấy một cảm giác cô đơn, độc cô cầu bại.

Hết chương 223.
Bình Luận (0)
Comment