Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222. Ngươi Có Việc Sao (1)

Chương 222. Ngươi có việc sao (1)
Chương 222. Ngươi có việc sao (1)

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống lớp tuyết tàn, thiên sơn như khoác lên một lớp ánh sáng bạc.

Lúc Tống Tiềm Cơ xuất môn, hắn nói muốn đi ‘xem hoa’.

Kỷ Thần vô cùng kinh ngạc:

“Đêm đông chỗ nào có hoa?”

Lận Phi Diên cảm thấy hắn quá rộng lượng, đang ở trên đất của địch mà cũng không sửa được cái tật xem hoa xem cỏ

Tống Tiềm Cơ chỉ về phía ngoài cửa sổ:

“Không xa”

Mạnh Hà Trạch cùng Kỷ Thần kiên quyết muốn đi cùng.

Ba người nửa đêm lên Đoạn Sơn Nhai.

Tuyết đọng trên núi giẫm lên mềm như bông, còn phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ, vô cùng đáng yêu, Kỷ Thần ham vui, vo tuyết lại thành trái bóng từ sau lưng ném về phía Mạnh Hà Trạch.

Mạnh Hà Trạch nghiêng đầu, quả cầu tuyết bay thẳng xuống vực, còn chẳng nghe thấy tiếng vọng.

Sương trắng bốc lên từ dưới vực sâu, nhìn không thấy đáy.

Cây tùng cổ thụ nghiêng ngả bên vách núi, lá cây đã héo mất nửa, một lớp tuyết dày như mây phủ lên trên.

Tống Tiềm Cơ biết, cái cây này có tuổi đời lâu nhất ở Hoa Vi Sơn, nhưng bề ngoài của nó lại chẳng hề cao lớn hùng vĩ.

Bốn mùa đều thế, mùa xuân côn trùng kêu vang, chim muông hót líu lo, mưa phùn lâm râm, nó cũng chẳng bởi vậy mà rậm rạp hơn.

Đông đến chim bay đi mất, núi non rét lạnh, nó cũng chẳng khô héo.

Trải qua ngàn năm gió sương mưa tuyết, sấm sét oanh liệt, liệt hoả thiêu đốt. Rễ cây chôn sâu dưới lòng đất, vươn khắp bốn phương, tựa hồ hoà vào một thể với Hoa Vi Sơn.

Như lão nhân lớn tuổi nhất trong đại gia tộc, tuy không có sức mạnh cường đại nhất nhưng lại có căn cơ thâm hậu nhất.

Tống Tiềm Cơ sờ sờ thân cây thô ráp, lấy ra một giọt Bất Tử Tuyền từ trong tịnh bình, vươn tay điểm lên ngọn cây.

Giao tình giữa hắn và Bất Tử Tuyền càng ngày càng tốt.

Từ lúc ban đầu không thể chạm đến, đến khi về sau có thể lấy ra hơi nước mờ mịt từ miệng bình, cho đến bây giờ đã có thể lấy ra một giọt chân tuyền.

Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần biết hắn thích chạm vào thực vật, không lấy làm lạ.

Bọn họ duy trì khoảng cách với Tống Tiềm Cơ, không quấy rầy hắn.

“Đây là nơi ta và Tống sư huynh chân chính quen nhau”

Mạnh Hà Trạch nói với Kỷ Thần.

“Ta biết, ngươi từng nói với ta, đồng sinh cộng tử, hiểm tử hoàn sinh, đấu trí đấu dũng với Triệu Chấp sự, bởi vậy ngươi vẫn luôn cảm kích huynh ấy…”

Kỷ Thần còn đang chơi ném cầu tuyết.

Mạnh Hà Trạch lắc đầu:

“Giờ không phải là cảm kích nữa, nếu buộc phải nói thì hẳn là cảm thấy an ủi”

Hắn đón lấy quả cầu tuyết Kỷ Thần ném qua:

“Ta ở bên ngoài đao quang kiếm ảnh, chỉ cần nghĩ đến Tống sư huynh vẫn bình an vô sự ở Tống Viện trồng rau chăm hoa liền cảm thấy trong lòng thảnh thơi, cho dù có phiêu bạt bao xa, thế sự có gian nan cỡ nào, cũng có nơi để về…

Kết quả ta vừa về Thiên Cừ liền nghe nói sư huynh bị ám sát, còn chắn một kiếm thay cho Vệ Bình, lúc ấy ta nghĩ như thế nào? Tên khốn Vệ Bình này và ta không đội trời chung!”

Kỷ Thần đang muốn khuyên hắn lại nghe thấy Mạnh Hà Trạch thấp giọng nói:

“Nhưng giờ ta lại hy vọng hắn ở đây”

Kỷ Thần thở phào:

“Ta cũng thế, hắn thật ra không tệ, còn khá đáng thương nữa, sau khi bị cô nương mình thích từ chối…”

Mạnh Hà Trạch cảnh giác:

“Ngươi nói gì? Cô nương ở đâu ra?”

Kỷ Thần lập tức bụm miệng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ:

“Ta chưa nói gì!”

“Ngươi vừa nói xong”

“Ngươi nghe nhầm rồi!”

Một quả cầu tuyết bay vèo qua, tựa như sao băng rơi xuống đất. Hai người đuổi đánh nhau, chạy ra khỏi phạm vi bên cạnh Tống Tiềm Cơ, bất chợt cả hai đều dừng bước.

Quả cầu tuyết ném ra, bị người chặn lại.

Đem theo kình khí, nổ thành bột phấn.

Tống Tiềm Cơ vỗ lên thân cây, coi như cáo biệt.

“Không sao đâu”

Hắn đi lên trước vài bước, ra hiệu Mạnh Hà Trạch thu kiếm lại.

Trong bóng đêm, tiếng phá gió sắc bén mà ngắn ngủi, quang mang sáng như tuyết lập loè.

“Bên kia có người đang luyện kiếm sao?”

Kỷ Thần hiếu kì hỏi.

“Không phải luyện kiếm, là luyện đao”

Tống Tiềm Cơ đáp.

“Một người luyện đao, hai người ở bên áp trận”

“Sư huynh quen người nọ sao?”

Mạnh Hà Trạch có chút ngạc nhiên:

“Đao phong thật sắc bén”

Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Tử Dạ Văn Thù, có thói quen lúc đêm khuya, ở nơi vắng vẻ luyện đao.

Hoa Vi Tông mời rất nhiều khách, đâu đâu cũng náo nhiệt, chẳng còn nơi nào càng hẻo lảnh hơn so với chỗ Tống Tiềm Cơ đang đứng này.

Hắc đao của Tử Dạ Văn Thù tên là ‘Tuyết Nhẫn Đao’.

Ngày hè nóng bức, liếc mắt nhìn người này một cái,có thể mát lạnh giải nhiệt nâng cao tinh thần, ngày đông giá lạnh mà nhìn hắn….

Đông đến ai thèm nhìn hắn? Tuyết còn chưa đủ lạnh sao?

Tống Tiềm Cơ quay đầu rời đi, Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần vội vàng theo sau.

Hắn làm vậy tựa như thất lễ nhưng lại là cách thức thời nhất, bớt việc nhất, trực tiếp nói rõ ‘không muốn làm phiền’.

Giữa tu sĩ với nhau, nếu không phải đồng môn, không phải bằng hữu mà lại xem đối phương tu luyện công pháp, vậy chính là không lễ phép, dễ phạm phải điều kiêng kỵ.

Không cẩn thận đụng vào, tựa như đi nhầm vào hồ ôn tuyền đã có người, coi như chưa từng gặp là tốt nhất.

Tống Tiềm Cơ sột soạt đạp lên tuyết, tu vi của Tử Dạ Văn Thù lại tăng tiến rồi, càng mạnh hơn so với thời điểm này vào đời trước.

Vì sao thiên tài như vậy vẫn luôn không thu hút sự chú ý của Tiển Kiếm Trần.

Bởi hắn ít nói, kiên trì, từng lời nói từng cử chỉ đều như thước đo, vĩnh viễn không phạm phải sai lầm.

Hắn tuyệt đối là loại người mà Tiển Kiếm Trần ghét nhất

—— Trên mặt Tử Dạ Văn Thù viết hai chữ ‘vô vị’, không, hắn quả thực chính là một người ‘vô vị’.

Hắn từ dòng sông thời gian nhìn thấy được, tính cách của Tiển Kiếm Trần mang chủ nghĩa cá nhân rất lớn, nhận đồ đệ không chỉ xem thiên phú mà phải cần tính cách hợp khẩu vị.

Chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc mặc dù đi theo hắn học kiếm cũng bị hắn chỉnh cho đến mức khổ không nói nên lời.

Sự thiếu hụt cùng cổ quái trong tính cách của Tiển Kiếm Trần nhiều đến mức có thể doạ chết người mắc chứng sợ lỗ, làm việc toàn dựa vào sở thích, chẳng biết đâu mà lần.

Tống Tiềm Cơ thà rằng ứng phó với một trăm Hư Vân cũng không muốn có tí quan hệ nào với hắn.

Nghe tiếng đao phong sau lưng, hắn lâm vào trầm tư.

Chỉ cần về sau hắn duy trì cảnh giới tương tự với Tử Dạ Văn Thù, hơn nữa còn đi sau một bước, vậy thì có thể giảm bớt tỉ lệ bị Tiển Kiếm Trần nhìn trúng.

Vạn nhất gặp phải Tiển Kiếm Trần thật, hắn liền lập tức giả bộ làm Tử Dạ Văn Thù.

Ý hay!

Hết chương 222.
Bình Luận (0)
Comment