Trần Hồng Chúc rốt cuộc thở phào một hơi, hốc mắt bỗng dưng ửng đỏ.
Tống Tiềm Cơ lấy ra một tấm khăn:
“Ngươi đừng khóc”
Ngoài mặt hắn tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng lại đang hết sức hốt hoảng, đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc.
May mắn Trần Hồng Chúc không khóc mà ngược lại trừng mắt nhìn hắn một cái:
“Ta không có khóc. Ta khóc lúc nào chứ?”
Dưới ánh nến, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch.
“Được rồi, được rồi, ta xin lồi”. Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ nói:
“Trần đạo hữu, đêm khuya ngươi tới chơi, có chuyện gì không?”
Trần Hồng Chúc cúi đầu:
“Chỉ là ta muốn gặp ngươi thôi. Ta đúng ra nên oán trách ngươi nhưng lại muốn tới cảm tạ ngươi”
“Là ta nên cảm tạ ngươi”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Chuyện của Tiểu Mạnh, khụ, chuyện của Mạnh Hà Trạch lần trước, đa tạ ngươi”
Trần Hồng Chúc bỗng nhiên tức giận, giống như muốn vung roi quất hắn:
“Ngươi cho rằng ta làm như vậy là vì ngươi sao? Ta muốn ngươi cảm tạ báo đáp ta sao?”
Tựa hồ mỗi lần bọn họ gặp mặt nhau, nàng luôn là kiểu mới nói hai ba câu liền bị làm cho tức giận.
“Tất nhiên là không phải vì ta, cùng không cần ta báo đáp”. Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói.
“Ngươi biết thế là tốt. Này, vừa rồi ta có gặp Hà cô nương”
Tống Tiềm Cơ gật đầu. Tiên Âm môn tới dự tiệc cũng nằm trong dự kiến.
Trần Hồng Chúc không nhìn Tống Tiền Cơ, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
“Nói ra không sợ ngươi chê cười, khi ta gặp lại nàng, rồi nhìn lại bản thân mình, ta liền có suy nghĩ, cuộc đời của mỗi người luôn có những khoảng thời gian tốt đẹp. Thời điểm trước đây, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy là đã dùng hết khoảng thời gian tốt đẹp của mình rồi…”
Ngoài cửa sổ, cỏ cây khô héo, tuyết phủ đầy trên núi hoang.
Trần Hống Chúc nói:
“Hiện tại tựa như mùa xuân đã qua đi, mùa đông đã tới rồi. Giữa mênh mang tuyết trắng này sẽ không còn một đóa hoa hồng nào nữa”
“Tuy là trời đông giá rét, nhưng việc hoa có nguyện ý nở hay không, cuối cùng vẫn phải thử một chút mới biết được”. Tống Tiềm Cơ cười nói.
Trần Hồng Chúc khó hiểu nói:
“Thử như thế nào?”
Nàng ngày sau đó cũng bật cười, đây chỉ là một câu so sánh, mượn cảnh để thể hiện cảm xúc. Vậy mà Tống Tiềm Cơ lại ngu ngốc, giống như không minh bạch ý tứ của nàng.
Không đợi đối phương trả lời, Trần Hồng Chúc nói tiếp:
“Đến lúc ta phải đi rồi. Ngày mai, ngươi, ngươi cẩn thận một chút”
Cũng không còn gì để nói, lần mạo hiểm này coi như kết thúc tại đây.
Tống Tiềm Cơ tiễn nàng ra cửa.
Trần hồng Chúc quay đầu lại nhìn, thấy người nọ ăn mặc lễ phục mới tinh đứng ở trên lớp tuyết, dáng người thẳng tắp, tay áo buông xuống, hoa văn hoa lệ.
Hai loại khí chất ‘Thật thà ôn hòa’ cùng ‘Bất cận nhân tình’ khác biệt nhưng lại hòa quyện một cách tuyệt vời ở trên người hắn.
Chờ cho Trần Hồng Chúc đi xa, Lận Phi Diên mới nói:
“Cái gì mà thanh danh phong lưu, hái hoa ngắt cỏ, tất cả đều là giả, ngươi thật là nhàm chán mà”
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng nói:
“Tống sư huynh là một vị chính nhân quân tử phong độ, loại người như ngươi thì biết cái gì chứ?”
Lận Phi Diên trước giờ vẫn nhất quán quan điểm ‘Ta có thể tự nói xấu bản thân nhưng người khác không thể nói xấu ta’, nghe thấy vậy liền lập tức khiêu khích:
“Loại người như ta sao? Loại người như ta thì làm sao? Ngươi nói xem nào”
Kỷ Thần thành thật khuyên can:
“Các ngươi đừng cãi nhau”
……
Vệ Trạm Dương không tình nguyện mà bước đi trên con đường dẫn tới Vô Ưu Điện, vừa đi vừa đánh giá nữ tử bên cạnh.
Bởi vì sự việc trên Thệ Thủy Kiều vào ban ngày, đã có vài tin đồn nhảm nhỉ được truyền ra.
Do đó phụ thân hắn yêu cầu hắn tới đón Trần Hồng Chúc, nói vài lời mềm mỏng, nhẹ nhàng để bày tỏ tình yêu của mình, vì vậy hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đón nàng.
Một đường đi tới, hai người không nói chuyện gì với nhau, khi đi ngang qua Hồ Dao Quang, hắn quyết định mở miệng trước.
“Hồng Chúc”. Hắn ho nhẹ một tiếng, những người đi phía sau cố tình bảo trì khoảng cách với hai người bọn họ, giành cho bọn họ một khoảng không gian riêng.
Thiếu nữ khoác áo choàng trắng bỗng nhiên dừng bước, truyền âm:
“Ngươi đi đi, không cần tiễn nữa đâu”
Vệ Trạm Dương ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy thanh âm này thật quen tai, kinh ngạc đến biến sắc:
“Thanh Thanh tiên tử, là ngươi sao?”
“Suỵt------”. Hà Thanh Thanh dựng thẳng ngón trỏ lên, đặt ở bên môi son, nhẹ giọng truyền âm:
“Ngươi sẽ không nói ra, đúng không?”
Vệ Trạm Dương hướng phía sau xua tay, ý bảo đám người kia cách xa bọn hắn thêm chút nữa.
Hai mắt hắn tỏa sáng lấp lánh, sắc mặt vì kích động mà trở nên đỏ bừng:
“Đương nhiên, đương nhiên, Ta biết, Thanh Thanh tiên tử đều là vì ta”
Hà Thanh Thanh nghĩ thầm, hắn đang nói điên nói khùng gì vậy?
Vệ Trạm Dương lại nghĩ, nàng mạo hiểm giả làm vị hôn thê của ta, đêm khuya cùng ta gặp gỡ như vậy, thật là tình thâm nghĩa trọng, nhất định là nàng đã phải lòng ta từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Hồ Dao Quang dưới ánh trăng cực kỳ đẹp, trên mặt băng như lưu li có một làn sương lạnh bồng bềnh.
Thạch đình giữa hồ giống như hạt châu, với cỏ cây hoa quỳnh hai bên bờ hồ, người ở nơi đây giống như đang được ở trong tiên vân vậy.
Thế giới được bao phủ bởi một màu bạc, cảnh tuyết buổi đêm đẹp tuyệt vời như vậy, ai mà không say mê chứ.
“Thế nhân đều nói, Diệu Yên tiên tử là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nhưng ta cảm thấy nàng không chân thật, mỗi biểu cảm đều giống nhau, nhìn nàng giống như nhìn ngắm hồ từ trên những đám mây vậy, không thấy hồ không thấy núi mà chỉ thấy sương mù lạnh lẽo”. Vệ Tram Dương lấy hết dũng khí:
“Thanh Thanh tiên tử, ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ngươi mới là người đẹp nhất mà ta từng thấy”
“Ngươi thích gương mặt này của ta sao?”. Hà Thanh Thanh buồn bã nói.
“Đương nhiên không chỉ khuôn mặt, tại hạ sao lại là người nông cạn như vậy được chứ”
Tâm tư Vệ trạm Dương tung bay, Trần Hồng Chúc được sủng ái, Hoa Vi Tông có thể vì nàng mà đưa một mỏ linh thạch làm của hồi môn.
Nhưng Trần Hồng Chúc không có thực quyền, sau khi kết hôn, mọi sự vụ trên Hoa Vi Tông vẫn do Hư Vân làm chủ như cũ.
So sánh ra, đương nhiên Tiên Âm môn càng tốt hơn, Đại sư tỷ Hà Thanh Thanh càng tốt hơn rồi.
May mắn đại điển đính hôn còn không có tiến hành, còn chưa tới thời điểm không thể thu tay lại.
“Tối nay ta sẽ trở về báo với phụ thân, ngày mai liền từ hôn”. Vệ Trạm Dương kích động nói.
Hà Thanh Thanh có chút kinh ngạc, phần nhiều là không hiểu chuyển gì đang diễn ra:
“Ngươi muốn từ hôn sao?”
“Vì tiên tử, dù khó khăn nguy hiểm thế nào ta cũng nguyện ý”
Hà Thanh Thanh bỗng nhiên cười to, thanh âm vang dội khiến cho đám tuyết đọng phía trên đầu rơi xuống rào rào.
Sắc mặt Vệ Trạm Dương liền trở nên trắng bệch:
“Tiên tử nhỏ giọng chút, nếu không sẽ làm người khác phát hiện ra ngươi không phải Trần Hồng Chúc đấy”
Hà Thanh Thanh liếc nhìn hắn một cái, xoay người rời đi trước, khẽ cười nói:
“Chút dũng khí này mà còn đòi từ hôn sao?”