Thời điểm không có người ngoài, Lận Phi Diên vẫn duy trì dịch dung, ẩn giấu tu vi, nghênh ngang chiếm lấy ghế dựa của Tống Tiềm Cơ:
“Này, Lưu tiên quan của Quận Hộng Phúc thì được an bài ở tại Thừa Bình cung. Còn ngươi thì lại bị an bài cho căn nhà nát ngói rách này. Đều là tiên quan thuộc địa giống nhau, ngươi lại còn là Nguyên Anh, đây không phải là muốn khi dễ ngươi sao?”
“Nơi này không tốt sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi, hắn đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem những cây băng trong suốt do tuyết đọng lại ở dưới ánh trăng tỏa sáng lấp lánh.
Những giọt nước thuận theo đầu nhọn của khối băng đều đều rơi xuống đất, văng lên bọt nước tung tóe, ngưng tụ thành băng sương, hóa thành một đám lộn xộn đầy đất.
Hắn nhìn đến cực kỳ thoải mái, chỉ tiếc một điều, địa phương tốt như vậy làm sao lại không có chút hoa cỏ rau dưa có thể chịu được rét lạnh nào?
“Được rồi, ngươi nói tốt liền tốt thôi”. Lận Phi Diên phi thân nhảy lên mái hiên, khiến cho hai ba cây băng rơi xuống trước mặt Tống Tiềm Cơ, rơi xuống đất vỡ tan thành bảy tám mảnh băng hoa.
Lận Phi Diên nói với Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần:
“Đều trở về nghỉ ngơi đi. Đêm nay ta sẽ ở trên nóc nhà”
Kỷ Thần chớp đôi mắt to đang mờ mịt của mình, hỏi:
“Ngươi cả đêm ở trên nóc nhà làm gì? Ngắm trắng à?”
Lận Phi Diên tức giận nói:
“Thích khách như chúng ta không có ban đêm”
Mạnh Hà Trạch hừ nhẹ một tiếng:
“Muốn gác đêm cứ việc nói thẳng. Đi thôi, hắn là thích khách hàng đầu, không có thích khách nào có thể vượt qua hắn mà tiến vào đây được đâu”
Kỷ Thần vẫn cố chấp mà đi ra phía bên ngoài cửa viện, đánh xuống một khối trận tài cuối cùng, xác định trận pháp đã hoàn thành.
Vừa ngẩng đầu lên, bỗng nhiên sợ hãi kêu to:
“Ai nói không có thích khách chứ. Đây không phải hai tên….Ồ, là đạo hữu Tiên Âm môn tới sao? Thất lễ, thất lễ”
Hai người thị nữ đi đằng trước trên thân mặc váy xanh của Tiên Âm môn, cụp mi rũ mắt mang theo đèn lồng màu ngọc bích.
Từ xa nhìn lại giống như hai con ma trơi từ trong bóng đêm bay tới.
Phía sau hai người thị nữ, một vị nữ tử mặc lễ phục màu đỏ tía khẽ cúi đầu.
“Là Hà tiên tử sao, mau mời vào”. Trước đây, ở Quận Thiên Cừ, Kỷ Thần đã từng gặp qua Hà Thanh Thành, biết nàng tới đây là muốn tìm Tống Tiềm Cơ.
Hai vị thị nữ chia ra đứng hai bên cửa viện, cầm đèn chờ.
Thiếu nữ không nói gì, cúi đầu đi qua ngưỡng cửa, nhanh chóng đi qua đám đệ tử hộ vệ đội đang cười đùa, đi vào trông sân của Tống Tiềm Cơ.
“Hà tiên tử, sao ngươi….”. Kỷ Thần có cảm giác kỳ quái, ngưng thần nhìn kỹ lại, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên:
“Ngươi không phải Hà tiên tử, ngươi là ai?”
Hai bóng người đồng thời hiện lên, loảng xoảng một tiếng, cửa viện liền đóng lại, hai người Lận, Mạnh đã một trước một sau chặn lại đường lui của người vừa tới.
Thiếu nữ kia mở miệng:
“Ta sử dụng dịch dung đan, chỉ có thể kéo dài thời gian một chén trà nhỏ”
“Ngươi là….”. Mạnh Hà Trach cảm thấy âm thanh này cực kỳ quen tai.
“Xin chào Trần đạo hữu”. Thanh âm của Tống Tiềm Cơ vang lên.
Kỷ Thần đột nhiên vỗ tay, thập phần kích động nói:
“Ta quả nhiên không có đoán sai mà”
Tống huynh cùng Trần đại tiểu thư quả nhiên là có ý với nhau.
Từ nhỏ, Kỷ Thần đã học qua rất nhiều lễ pháp của đại tộc, nhưng với hắn mà nói, Tống Tiềm Cơ là ngoại lệ. Hắn cảm thấy, nếu Tống huynh giết người, hắn sẽ giúp chôn thây. Nếu tối nay, Tống huynh cùng vị nữ tu xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này đào hôn, bỏ trốn cùng nhau, hoặc tại đại điện sáng mai, trước mặt mọi người cướp nàng đi, hắn cũng sẽ hỗ trợ.
Mạnh Hà Trạch liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
“Không chế cái mở ý tưởng rối loạn lung tung trong đầu ngươi đi”
Kỷ Thần cả kinh nói:
“Làm sao ngươi biết được trong đầu ta đang nghĩ gì?”
Tống Tiềm Cơ đi vào nhà, rót ly trà nóng.
Trần Hồng Chúc cúi đầu, theo hắn vào nhà, hô hấp của nàng liền trở nên dồn dập, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng không khỏi tự trách mình đã quá xúc động.
Mãi đến khi Tống Tiềm Cơ đem trà cho nàng, nàng mới cảm thấy đỡ hơn, đầu ngón tay lạnh băng cũng dần dần trở nên ấm áp.
Tống Tiềm Cơ mở cửa phòng ra. Sau đó lại đi mở hết cửa sổ, để cho ánh trăng sáng như tuyết tràn vào phòng.
Một bên hướng Kỷ Thần nói:
“Thắp đèn lên đi”
Kỷ Thần đốt một cây nến nhỏ đặt ở góc bàn.
Căn nhà tuy không lớn, nhưng một cây nến nhỏ cũng không đủ chiếu sáng, vẫn có hơi chút tối tăm mông lung.
Tống Tiềm Cơ liếc hắn một cái:
“Thắp hết đèn lên đi”
Trong lúc nhất thời, cửa sổ được mở toang, đèn đuốc sáng trưng, căn phòng liền trở nên rộng thoáng hơn, sáng như ban ngày.
Một vị nữ tu thân phận cao quý, đêm trước ngày đính hôn lại khoác trên mình bộ dáng của người khác để tới đây. Bên ngoài, Tống Tiếm Cơ còn có thanh danh phong lưu.
Lận Phi Diên vốn quen lang bạt khắp nơi, thấy tình hình như vậy vốn định nói đôi câu đùa cợt.
Nhưng Tống Tiềm Cơ lại bày ra dáng vẻ nghiêm tú, trên mặt không có một chút tươi cười tùy tiện nào.
Lận Phi Diên cảm thấy không có chút thú vị gì cả, vỗ một cái lên bả vai Kỷ Thần rồi nói:
“Làm việc thôi, có gì đâu mà nhìn, ngươi không thử trận pháp của ngươi đi à?”
“Ngươi cùng ta thử sao?”. Kỷ Thần tức khắc liền trở nên hứng thú.
Trần Hồng Chúc yên lặng uống một ngụm trà thô.
Vẫn là cái vị quen thuộc khó uống giống với lần đầu tiên nàng uống ở Tống viện.
Nhưng lần này nàng không bị ho khan, nàng cũng không biết lúc này mình nên nói cái gì.
Trên người Hà Thanh Thanh giống như có một loại sức mạnh không sợ trời đất, chỉ cùng nàng nói hai câu liền trở nên mê muội, lo lắng đề phóng tránh thoát khỏi đám đệ tử tuần tra, hưng phấn mà đến đây.
Không đến cũng hối hân, mà đến rồi cũng hối hận. Trần Hồng Chúc nhìn về phía ngoài phòng, nàng xưa nay vẫn kiêu ngạo, nếu lúc này bị người khác ồn ào trêu đùa, chỉ sợ hận không thể rút kiếm chém người.
May mà ba người bên cạnh Tống Tiềm Cơ cũng đều bình tĩnh, đối với chuyện tối nay coi như không nhìn thấy, chỉ tập trung lo chuyện của chính mình.
Giống như không phải nàng trong đêm tối đến đây mà chỉ là tình cờ gặp được Tống Tiềm Cơ trên đường, ngẫu nhiên nói với nhau hai ba câu mà thôi.