Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219. Dạ Hành (1)

Chương 219. Dạ hành (1)
Chương 219. Dạ hành (1)

“Bùm, bùm”

Pháo hoa được phóng lên trời, hàng ngàn hàng vạn sợi nhỏ rơi rụng, giống như một trận mưa sao băng huy hoàng tráng lệ.

Trước bậc thềm Tống Viện, Hà Thanh Thanh cùng Trần Hồng Chúc đồng thời ngửa đầu lên ngắm nhìn.

Gió lạnh thổi tới như có như không mang theo mùi khói thuốc súng. Màu sắc trên bầu trời đêm liên tục biến ảo, quả pháo hoa này còn chưa tắt, đã có một quả pháo hoa tiếp theo được bắn lên, hết màu vàng lại tới màu xanh lục, hết màu đỏ tươi lại tới màu trắng bạc.

Chiếu sáng khiến cho khuôn mặt của hai nàng khi thì yêu dị, khi thì thánh khiết.

“Nếu không có đại điển đính hôn của ngươi, ta cũng không được nhìn thấy trận pháo hoa đẹp đến như vậy”. Hà Thanh Thanh cảm thán.

“Pháo hoa tuy đẹp nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, sau khi kết thúc cũng chỉ để lại khoảng trống đầy khói mà thôi”. Trần Hồng Chúc còn chưa nói xong, phía đường mòn chợt có người cao giọng kêu:

“Đại tiểu thư, ta vốn không nên quấy rầy nhưng đến lúc ngài cần phải trở về rồi. Ngài còn phải về chuẩn bị cho đại điển vào ngày mai nữa”

Trần Hống Chúc nhíu mày, quát:

“Giục cái gì mà giục”

Phía bên ngoài im lặng trong chốt lát xong lại có một tiếng người vang lên:

“Đại tiểu thư, xin đừng làm khó ta. Vệ công tử cũng đích thân tới đón ngài đây”

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, Trần Hồng Chúc nhảy lên cây hoa đào, liếc mắt nhìn.

Không chỉ có Chấp sự trưởng cùng Chấp sự tới mà còn có cả người của Giới Luật đường cùng với Chấp Pháp đường. Hơn hai mươi người kết thành đoàn đội, giống như là sợ nàng chạy mất, không biết là tới hộ tống hay là tới áp giải nàng.

Hà Thanh Thanh nhẹ giọng nói:

“Hắn nhất định đã tới”

Ánh mắt Trần Hồng Chúc liền trở nên sáng ngời, vỗ tay cười nói:

“Đúng vậy, nếu không phải là hắn đã tới, làm sao cần phải phô trương rầm rộ thế này?”

Thanh âm của nàng bỗng trở nên trầm thấp:

“Kỳ thật, loại thời điểm này, ta, ta vẫn hy vọng là hắn sẽ không tới”

“Nếu như hắn đã tới, ta phải đi gặp hắn mới được”. Hà Thanh Thanh cười nói.

Trong mắt Trần Hồng Chúc không khỏi lộ ra nét kinh ngạc.

Nàng phát hiện, Hà Thanh Thanh không chỉ quét sạch sự rụt rè khiếp nhược khi trước, mà còn trở nên lớn mật hơn gấp trăm lần so với nữ tu bình thường khác.

“Nếu như Diệu Yên biết, sợ là sẽ phát điên lên mất”. Trần Hồng Chúc nói.

Nữ tu Tiên Âm môn có thân phận càng cao thì quy củ càng nhiều. Nếu là Diệu Yên thì quyết sẽ không ở nửa đêm canh ba, không có thiệp mời cũng không có thông báo mà cùng nam tu sĩ gặp nhau như vậy.

Hà Thanh Thanh nói:

“Bệnh cũ của sư tổ ta Cầm Tiên bị phát tác, sư phụ ta là Giáng Vân tiên tử cùng sư phụ của Diệu Yên là Vọng Thư tiên tử, đều lưu lại tại Tiên Âm môn để chăm sóc cho ngài. Ta là sư tỷ của Diêu Yên, sư tỷ muốn đi đâu, muốn gặp người nào, sư muội sao quản được chứ”

“Lúc trước ta cảm thấy không thích Diệu Yên, nhưng hiện tại lại cảm thấy, nàng ta nhất định cũng có rất nhiều chỗ khó xử”. Trần Hồng Chúc than nhẹ.

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nàng chỉ cần không cản trở con đường của ta, ta cũng sẽ không khiến cho nàng cảm thấy khó xử. Trước mắt, địch nhân của ta thật sự đã quá nhiều rồi, nếu nàng ta nguyện ý lùi bước, ta cũng sẽ không rảnh mà để ý tới nàng ta”

Hà Thanh Thanh cười rộ lên, khuôn mặt tinh xảo của nàng liền trở nên tràn ngập màu sắc dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, khiến cho Trần Hồng Chúc không khỏi nghĩ đến yêu ma quỷ quái tu thành hình người.

Nhớ tới những lời đồn đại về Đại sư tỷ Tiên Âm môn, lại nhìn thiếu nữ đang cạnh bên, nàng cảm thấy gió đêm dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Pháo hoa đã tán đi hết, ánh trăng trên bầu trời lại trở nên rõ ràng như trước.

“Đáng giá sao?”. Trần Hồng Chúc hỏi.

Hà Thanh Thanh không trực tiếp trả lời mà chỉ nói:

“Mỗi người đều có con đường đi riêng của mình. Đã bước trên con đường đó, liền không thể quay đầu lại”

Trần Hồng Chúc nghĩ, chờ cho nhóm Thánh nhân lần lượt lui về sau hoặc ngã xuống, Tu Chân giới chắc chắn sẽ nghênh đón một làn gió mới, lúc đó ai biết được tương lai sẽ trở nên thế nào.

Ánh trăng cùng pháo hoa của tối nay sau khi qua đi, sẽ không còn nữa.

Còn chính mình thì sao?

Chính mình nên đi con đường nào?

Âm thanh thúc giục từ bên ngoài lại vang lên, nghe rất chói tái, những ngọn đèn dầu tán loạn tiến lại gần.

“Ta cũng muốn gặp hắn”. Trần Hồng Chúc đột nhiên nói, nàng nhìn thẳng vào mắt Hà Thanh Thanh, nghiêm túc nói:

“Không phải trong đại điển vào ngày mai, không phải gặp ở trên Càn Khôn Điện, ta muốn gặp hắn ngay tối nay, ngay lúc này”

…..

Vì không để cho Tống Tiềm Cơ và những khách khứa khác kéo gần quân hệ, đoàn người bọn họ được sắp xếp ở tại một khách viện có vị trí cực kỳ hẻo lánh.

Khi Tống Tiềm Cơ mở cửa sổ, chỉ có thể trông thấy trước mặt là Đoạn Sơn Nhai bị tuyết đọng trắng xóa.

Những môn phải khác như Tử Vân Quan, Thanh Nhai thư viện, Hồng Diệp tự, Tiên Âm môn… được sắp xếp ở nơi có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của đàn cá chép ngũ sắc bơi lội trong biển mây.

Còn các đại thế gia như Vệ gia, Triệu gia, Kỷ gia… thì được sắp xếp ở nơi có thể nhìn thấy mặt hồ Dao Quang đóng băng giữa mùa đông, trơn nhẵn như gương.

Trước đây, khi tổ chức Đăng Văn đại hội, Kỳ Quỷ, Thư Thánh, Cầm Tiền đột nhiên đến đây khiến cho trên dưới Hoa Vi Tông cảm nhận được áp lực sâu sắc, ngay cả Hư Vân chưởng môn cũng phải đau đầu vì không biết nên an bài bọn họ như thế nào cho tốt.

Làm chủ nhà mà phải sợ đầu sợ đuôi, nơm nớp lo sợ.

Nhưng lần này thì khác, rốt cuộc cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên, chân chính cảm nhận được ưu thế của chủ nhà

-------Khiến cho Tống Tiềm Cơ chỉ có thể xem tuyết.

Mạnh Hà Trạch kiểm tra đồ dùng, thử độc với nước trà, điểm tâm, trải giường gấp chăn, bận rộn từ trong ra ngoài.

Kỷ Thần cầm theo trận bàn nhảy lên nhảy xuống, bố trí sắp xếp, giống như một con quay.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Không cần phức tạp quá đâu, chúng ta chỉ ở lại một đêm thôi mà”

Kỷ Thần vẫn không ngừng tay:

“Vạn nhất nửa đêm có thích khách thì phải làm sao?”

Lận Phi Diên lười biếng nhấc tay:

“Thích khách ở đây, đừng gọi nữa”

Mạnh Hà Trạch đi ngang qua, cho hắn một đấm:

“Ngươi vẫn còn rất kiêu ngạo đúng không?”

Hết chương 219.
Bình Luận (0)
Comment