Triệu Tế Hằng vì Tống Tiềm Cơ mà đêm đến gặp ác mộng tỉnh giấc biết bao lần. Hắn cứ luôn mơ thấy đối phương nửa đêm quay lại, đánh ra một chưởng mà đẩy mình xuống Đoạn Sơn Nhai.
Tựa như lúc đó đẩy Mạnh Hà Trạch.
Đợi đến khi Tống Tiềm Cơ thật sự đứng trước mặt hắn, hắn ngược lại lại không sợ đến vậy nữa.
“Sao lại không cần tiêu tiền? Tiệc đính hôn của Trần sư tỷ mà ngươi cũng không tặng lễ mừng sao?”
Tống Tiềm Cơ vẫy tay:
“Tiểu Mạnh”
Mạnh Hà Trạch đập lên túi trữ vật, lấy ra một hộp ngọc.
Triệu Tế Hằng không dám nhận lấy thứ đồ do Mạnh Hà Trạch đưa cho, hai người họ tính ra cũng từng có xích mích.
Hắn ngửa người về sau, tựa như trong hộp chất đầy phù bạo phá, một khắc sau lập tức phát nổ:
“Cái này, cái này là vật gì?”
“Lúa mì vụ đông”
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Của ít lòng nhiều”
Lễ vật hắn mang theo đều là tự mình trồng, đương nhiên không cần tốn tiền.
“Lỗ sáo cái gì cơ?”
Triệu Tế Hằng tựa như chim sợ cành cong:
“Chưa từng nghe qua!”
(冬小麦 dongxiaomai: lúa mì vụ đông, 洞箫 dongxiao: lỗ sáo; hai từ phát âm tương tự nhau)
Chẳng lẽ là một loại pháp khí, làm thành hình dáng của nhạc cụ? Tựa như những thứ mà âm tu ở Tiên Âm Môn thành thạo?
Kỷ Thần đứng ra, cao giọng đáp:
“Chúng ta nhận lời mời mà tới, có thiếp mời cũng có lễ mừng, còn điểm gì không hợp lễ nghi không?”
“Cái này… không có”
Triệu Tế Hằng không nói nên lời.
“Vậy làm phiền rồi!”
Kỷ Thần chắp tay cười, bước nhanh định đi vào sơn môn lại bị đệ tử Chấp Pháp Đường vây lấy.
Mạnh Hà Trạch lao đến đứng trước người Tống Tiềm Cơ, đệ tử đội hộ vệ thấy vậy cũng đồng loạt theo sau.
Hai bên âm thầm giương cung bạt kiếm, đèn lồng lập loè như ma trời.
Những khách nhân khác thấy tình thế không ổn đều lui về sau, không còn ai nói chuyện phiếm nữa.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ, đợi hắn mở miệng.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, hắn có gì để mà nói với một tên ngoài ngành đến cả ‘lúa mì vụ đông’ cũng không biết cơ chứ.
Bởi vậy hắn than nhẹ lắc đầu.
Tiếng thở than xuyên qua tiếng gió, bầu không khí càng nặng nề hơn.
Trong lòng Triệu Tế Hằng đang đánh trống, muốn tiến lên nhưng lại thành lui xuống, hắn lảo đảo một cái, kêu to:
“Không được nhúc nhích ——”
Tiếng hô vậy mà còn mang theo ý muốn khóc.
“Nơi phương xa tới chính là khách, không được thất lễ!”
Một tiếng ho khan vang lên, người đến chắp tay sau lưng, vô cùng uy nghiêm:
“Tống tiên quan, Chưởng Môn Chân Nhân phái ta tới đón ngươi”
“Lưu trưởng lão, lâu rồi không gặp”
Tống Tiềm Cơ đáp.
Trưởng lão Giới Luật Đường Lưu Hồng Phong, kiếp trước kiếp này đều là đối phương thẩm án hắn.
Người này có tộc đệ là Lưu Hồng Sơn, chính là tiên quan Quận Hồng Phúc bị hắn lừa gạt kia, mãi cho đến nay còn chưa đột phá Nguyên Anh.
Đêm trăng gặp gỡ, Tống Tiềm Cơ có chút cảm giác như gặp lại người quen cũ.
Lưu Hồng Phong đồng dạng thổn thức, năm ấy tiểu tử này lăn lộn ở ngoại môn tựa như một con chó, sao chẳng nhìn ra hắn còn có phúc khí như vậy.
Từ tiên quan trẻ tuổi nhất đến Nguyên Anh trẻ tuổi nhất.
Bên cạnh là người đứng đầu Võ Thí Đăng Văn nhã hội– Mạnh Hà Trạch, đồng nghĩa có một vị hộ vệ không sợ chết.
Còn có Kỷ Thần sở hữu tài phú của Kỷ gia, tương đương với một mỏ linh thạch di động hình người.
Nghĩ đến đây tựa như ăn phải ngàn con ruồi bọ, nhưng ngoài mặt hắn chỉ cười nói:
“Tống tiên quan, mời vào ——”
………
Càn Khôn Điện đèn đuốc sáng trưng, rèm cửa được cuốn lên, cửa điện đóng chặt.
“Tống Tiềm Cơ, cuối cùng vẫn tới”
Hư Vân Chân Nhân nói:
“Ngươi thấy hắn thế nào?”
Lưu Hồng Phong đáp:
“Ngoại trừ Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch ra, hắn mang theo hơn hai mươi người, đều là ngoại môn đệ tử đi ra từ tông môn, rõ ràng là đến thị uy”
“Những tu sĩ trẻ tuổi này chạy trốn từ trong tông ra nhưng lại không chút rụt rè. Có thể thấy được đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đối với hắn trung thành tận tâm, không tiếc tính mạng”
Dung mạo của đám người trong điện bất đồng nhưng thần sắc nôn nóng lại y hệt nhau.
Lưu Hồng Phong tiếp tục nói:
“Tống Tiềm Cơ có thể huấn luyện ra một đội hộ vệ như vậy, hắn căn bản không cam tâm làm tiên quan, sớm đã có ý định tự mình xưng vương, chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ muốn trồng trọt? Lời này ai tin?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Hư Vân trầm giọng:
“Quận Thiên Cừ, vốn không còn liên quan đến tông môn”
Triệu Thái Cực chợt cười to:
“Đúng thế, một mảnh đất chết, khởi tử hồi sinh, vậy mà lại không còn quan hệ gì với tông môn nữa!”
“Nhân khẩu Quận Thiên Cừ đã tăng lên nhiều lần, còn đang tiếp tục tăng nhanh. Hôm nay Thiên Cừ đào ra linh thạch, ngày mai xây đường đào ra mỏ dầu, nếu ngày sau lại đào ra một toà động phủ của đại năng, bảo vật và truyền thừa giấu đầy trong đấy, các ngươi cũng không muốn sao”
Nói không muốn là nói dối.
Chư vị đang ngồi trong Càn Khôn Điện, không ai là không động lòng.
Triệu Thái Cực lại nói:
“Tống Tiềm Cơ đã huỷ thần miếu, tượng vàng của ta và những người khác đều bị hắn nung chảy hết!”
Nếu nói sự hưng thịnh của Thiên Cừ chỉ liên quan đến quyền lực, tài phú, vậy việc này lại liên quan đến địa vị tôn nghiêm.
Hơn nữa ngoại môn đệ tử hai lần ‘bỏ đi’, những vị cấp cao của Hoa Vi Tông không thể không phẫn nộ.
Bọn họ đã quen định ra quy tắc, kiếp tu đạo dài đằng đẵng, trước nay chưa từng gặp loại chuyện này.
Bởi chưa từng tồn tại ‘dị loại’ tựa như Tống Tiềm Cơ.
Hư Vân cười đáp:
“Hắn nay ỷ vào việc sau lưng có chỗ dựa, cược chúng ta không dám ở ngoài sáng giết hắn”
“Nhãi ranh càn rỡ, nếu không có tông môn dẫn hắn bước lên con đường tu tiên đạo này, sao hắn có thể được như ngày hôm nay?”
Một vị phong chủ khác vội la lên, lại nghĩ đến đám ngại môn đệ tử kia, không nhịn được mà bổ sung thêm một câu:
“Một đám vong ân phụ nghĩa!”
“Đừng gấp, cứ để hắn tưởng rằng chúng ta không dám đi”
Hư Vân đáp.
“Ý của Chưởng Môn là?”
Triệu Thái Cực thăm dò.
“Cứ nhường hắn ba phần, chiêu đãi bọn chúng cho tốt”
Hư Vân híp mắt.
“Đợi yến hội kết thúc, ta phải khiến bọn chúng cảm thấy hài lòng, không chút phòng bị mà bước ra khỏi sơn môn…”
Bóng người mơ hồ rơi trên màn lụa, quang ảnh vặn vẹo, dữ tợn đến không giống hình người.
Một lúc sau, đại điện một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Mọi người nối đuôi nhau bước ra ngoài, thần sắc không còn nôn nóng, ngược lại có cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Trong điện chỉ còn lại hai bóng người.
“Thanh Thạch”
Hư Vân lên tiếng gọi.
Một tu sĩ trẻ tuổi hành lễ, cung kính vô cùng.
“Con có cảm thấy, vi sư quá tuyệt tình không?”
“Đệ tử biết, sư tôn đều là vì tương lai của tông môn”
“Không, vi sư có tư tâm”
Ngữ khí Hư Vân thay đổi, sự uy nghiêm có chút suy yếu:
“Con cũng chứng kiến Hồng Chúc trưởng thành, ta biết con coi nó như muội muội, bộ dạng nó như hôm nay là do ai hại?”
Viên Thanh Thạch lắc đầu:
“Sư muội trước khi gặp Tống Tiềm Cơ, hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút kiêu ngạo, cái này cũng vô hại, giờ lại muốn cái gì mà ‘cải cách’, aizz”
Cải cách, đến người không thể nói tên kia còn không làm được.
Thiên hạ đệ nhất thì làm sao, chẳng phải cũng rơi vào kết cục lưu lạc nơi thiên nhai sao.
Nhìn thì tưởng tiêu sái bất kham, thực chất lại là cô gia quả nhân.
Có vài việc, trên đời này căn bản không ai làm được.
Viên Thanh Thạch nghĩ thầm, sớm biết như vậy, đêm đó ở Thệ Thuỷ Kiều không nên để sư muội gặp Tống Tiềm Cơ.
Bởi là sư huynh cùng trang lứa, việc này hắn biết nhiều hơn so với Hư Vân.
Ban đầu chỉ vì cùng không thích Diệu Yên, Trần Hồng Chúc mới đặc biệt quan tâm Tống Tiềm Cơ, tựa như tiểu hài tử đang cáu kỉnh.
Ai mà có thể ngờ được chuyện ngày sau.
“Bởi vậy vi sư không chỉ vì tông môn, cũng là vì nữ nhi”
Hư Vân chợt đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió núi tràn vào đại điện, thổi bay màn che:
“Chỉ cần Tống Tiềm Cơ còn sống, nhất định sẽ làm lỡ dở cả đời Hồng Chúc!”
Hắn tựa như một người sư phụ hiền từ, dùng hai tay đỡ đồ đệ dậy:
“Hồng Chúc đi chệch hướng, không biết còn có thể quay đầu lại không, tông môn sớm muộn gì cũng phải giao vào tay con”
“Đệ tử không dám!”
Viên Thanh Thạch đáp:
“Đợi sư phụ tìm được hoa sen bạc nơi tử hải, trị lành thương thế là có thể chờ ngày tấn thăng hoá thần, Hoa Vi Tông ta nhất định thiên thu vạn đại”
Hư Vân đột phá bất thành, thân mang ám thương, cần có dược liệu trị thương vốn là chuyện bí mật.
Lúc Tống Tiềm Cơ xông vào thẩm đường, từng lấy việc này làm cái cớ, viết ra ‘Hoa sen bạc nơi tử hải, sinh môn mở từ trong mây’.
Nếu không có Trần Hồng Chúc làm loạn, Tống Tiềm Cơ vốn đã có thể tự biện minh cho mình, thoát thân xuống núi.
Hư Vân nghe đồ đệ biểu thị lòng trung tâm, ngoài mặt lại chẳng chút vui vẻ.
Tâm phúc hắn phái đi ‘Sinh Vân Hải Hiệp’ đã lâu không có tin tức.
Hắn trầm giọng nói:
“Chuyện lần này, giao cho con chỉ huy, có thể làm được không?”
Viên Thanh Thạch cả người cứng đờ, hơi chút chần chờ.
Trước khi Hư Vân lạnh mặt, hắn hồi thần mà trịnh trọng đáp:
“Đệ tử nhất định sẽ không phụ sự phó thác của sư phụ”