Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217. Thanh Sơn Như Tạc (3)

Chương 217. Thanh sơn như tạc (3)
Chương 217. Thanh sơn như tạc (3)

Hoa Vi Thành đêm nay là một toà thành không có màn đêm.

Chưởng Môn Hoa Vi Tông hạ lệnh, trong thành đốt pháo hoa xuyên đêm, chúc mừng Trần Hồng Chúc ngày mai đính hôn.

Thiên Thành nơi Quận Thiên cừ ngay từ đầu đã mô phỏng kiến trúc của Hoa Vi Thành, phố xá bố trí tương tự.

Kỷ Thần muốn xem trận pháp của Hoa Vi Thành, đệ tử của đội hộ vệ lại muốn vào thành xem náo nhiệt.

Thất Tuyệt Bảo Thuyền liền được thu lại ở ngoài thành, Tống Tiềm Cơ và đám người đi rồi lại dừng, vừa ăn vừa uống.

Trong thành đèn đuốc rực rỡ, người đông như mắc cửi, tán tu từ khắp mọi nơi đều đến xem náo nhiệt.

Kỷ Thần ham vui, tay khoác lên vai Tống Tiềm Cơ, dọc đường cứ hô to gọi nhỏ mãi, còn nhiệt tình chào hỏi từng người đi đường:

“Chung vui, chung vui!”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy buồn cười, người biết chuyện thì còn hay là đính hôn của Trần Hồng Chúc, người không biết chuyện lại tưởng rằng Kỷ Thần là tân lang.

Mạnh Hà Trạch từ đầu đến cuối đều cảnh giác, dáng người thẳng tắp, một tay ấn kiếm.

Lận Phi Diên hoá trang thành đệ tử bình thường, lưng hơi khom, vô cùng không bắt mắt, hắn trà trộn trong đội hộ vệ của Tống Tiềm Cơ, nhưng sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt quét qua từng người đi đường một.

Ánh mắt Mạnh Hà Trạch thỉnh thoảng đối diện với hắn, vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác vi diệu như đồng cảm.

Quan hệ hai người dần hoà hoãn, đều là nhờ Kỷ Thần.

Đợi đến khi bọn họ đến dưới chân Hoa Vi Tông, sơn môn đã sắp đóng lại.

Đệ tử Chấp Pháp Đường xách theo đèn lồng đứng trước cửa chào đón khách nhân tới muộn:

“Thỉnh cầm thiếp trong tay, phải kiểm tra”

“Người tới sau xếp sau, đừng xen ngang”

Các đại tông môn, thế gia cần nhiệt tình tiếp đón thì ban ngày đều đã tới, lúc này mới đến, đa phần đều là môn phái hải ngoại, còn có tiểu môn phái phụ thuộc vào Hoa Vi Tông, đại diện của tiểu quốc.

Nội môn đệ tử tới tiếp đón mang theo ghế dựa, ngồi ở bên trong lười biếng.

Tu sĩ ngoài sơn môn thì thành thật xếp hàng, nói chuyện phiếm, cũng chẳng vội vàng thúc giục.

Mạnh Hà Trạch và đám người nhìn Tống Tiềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ nhìn pháo hoa trên trời, đứng cuối hàng.

Bởi vậy một đám người đều xếp sau lưng hắn.

Tu sĩ trước mặt quay đầu lại, bắt chuyện với hắn:

“Này, ngươi nói xem lần này Tống Tiềm Cơ có tới không?”

Tống Tiềm Cơ còn chưa trả lời, người đứng phía trước nữa đã lên tiếng.

“Ở Thiên Cừ gặp thích khách mà hắn còn dám ra ngoài sao?”

Bọn họ tiện thể đổi chủ đề:

“Gặp thích khách cũng không chết mà, ngược lại lại đột phá. Ta nghe nói, hắn tóm được thích khách nhưng lại không giết. Thích khách kia bị hắn nhốt trong Tống Viện, sắp không còn hình người rồi, còn không được chết”

“Lúc thích khách thất thủ vốn nên tự bạo kim đan, nay rơi vào tay đối tượng bị ám sát, đương nhiên là nghiêm hình đánh đập rồi, dùng đủ mọi cách mà tra tấn ngày đêm để trả thù một kiếm kia”

Kỷ Thần và Mạnh Hà Trạch âm thầm nhìn nhau, trao đổi ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.

Cho dù Lận Phi Diên ở Tống Viện có ăn chùa uống chùa, xướng khúc, ôm mèo, giả làm đại gia thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người ngoài cũng là bị hung hăng chỉnh đốn.

Lận Phi Diên khẽ ho một tiếng, sờ sờ tai, trong lòng điên cuồng mắng Vệ Bình.

Những người kia càng nói càng hoang đường, lúc sắp tiến vào sơn môn, trọng điểm liền chuyển đến trên người Tống Tiềm Cơ:

“Giết người đến cùng cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, Tống Tiềm Cơ ra tay không khỏi quá tàn nhẫn rồi”

“Đúng là con người không thể xem tướng mạo mà đánh giá, bề ngoài thì phong quang chứ nội tâm lại âm u độc ác”

Lận Phi Diên nắm chặt tay, hắn chợt cúi đầu đi nhanh nhưng lại bị một người giữ lại.

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Ngươi đi làm gì?”

Lận Phi Diên hỏi ngược lại:

“Ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì sao?!”

Tống Tiềm Cơ bất đắc dĩ:

“Lúc trước tháo hàm ngươi là vì để ngươi uống thuốc. Phong ấn linh khí, trói tay ngươi lại cũng là vì sợ ngươi lộn xộn, làm thương chính mình. Ngươi nói năng hàm hồ ta mới dán phù cấm ngôn, chứ không phải cố ý tra tấn ngươi…”

“Giờ nói những thứ này mà làm gì!”

Lận Phi Diên bực mình, thanh âm rất nhanh lại trầm xuống:

“Ta đương nhiên biết”

Tống Tiềm Cơ buồn bực:

“Thế ngươi vì sao lại tức giận?”

“Ai nói ta vì ngươi mà tức giận?”

Lận Phi Diên đáp:

“Ta tức giận là vì bọn chúng nói năng bậy bạ, xúc phạm thanh danh của ngươi”

Sau khi Đăng Văn đại hội kết thúc, thanh danh Tống Tiềm Cơ cực tốt, phong lưu tài tử, cầm kì song tuyệt. Nay lại là thiên tài Nguyên Anh trẻ nhất, giờ lại bị người ta đàm tiếu như thể một tên biến thái chết tiệt, lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui.

Lận Phi Diên nghĩ thầm, những người kia không tìm ra được vết nhơ liền biến không thành có, đồn đại lung tung, chỉ để thoả mãn tâm tư tăm tối của chính mình, sao có thể tự xưng là tiên gia danh môn.

Tống Tiềm Cơ lại nghĩ, một tên chỉ lo trồng trọt như ta cần thanh danh mà làm gì?

Thanh danh quá tốt, Tiển Kiếm Trần lại tự tìm đến cửa thì phải làm sao bây giờ?

“Loại chuyện này, ta không để tâm”

Hắn đáp.

Lận Phi Diên hận không thể rèn sắt thành thép:

“Coi như ta để tâm được chưa? Bọn chúng nói ta như vậy, ta không cần thể diện nữa hả?”

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Được thôi”

“Được cái gì?”

Lận Phi Diên ngẩn ra, thấy Tống Tiềm Cơ đã bước về phía trước, đang ở phía ngoài sơn môn chặn đám tu sĩ kia lại, nghiêm túc nói:

“Không bịa đặt, không đồn đại linh tinh, bắt đầu từ mỗi người chúng ta, tu chân giới sẽ càng thanh tịnh, càng tốt đẹp hơn!”

Lận Phi Diêu đỡ cây cười điên cuồng, trong nháy mắt hết cả giận.

Đám người kia hoang mang mờ mịt nhìn nhau.

Có một người hồi thần trước, lên tiếng quát mắng:

“Ngươi ở đâu ra? Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta cũng tới dự tiệc”

Tống Tiềm Cơ đáp.

Lận Phi Diên gấp đến mức đập thân cây, mau phóng uy áp Nguyên Anh của ngươi ra đi, tát thẳng vào miệng bọn chúng, Tống Tiềm Cơ ngươi đang làm gì thế hả!

Đệ tử Chấp Pháp Đường nhấc đèn lồng lên, chiếu sáng khuôn mặt của Tống Tiềm Cơ.

“Là ngươi!”

Trong sơn môn vang lên tiếng kinh hô.

Mọi người quay đầu lại, người hô lên kia mặc y phục của đệ tử nội môn Hoa Vi Tông, vốn đang tiếp đón khách nhân khác, lúc này cả người lại run rẩy, hắn một bên thì vươn một ngón tay ra:

“Ngươi là Tống Tiềm Cơ!”

Một bên thì quay đầu lại gọi:

“Mau tới đây, chú ý bảo vệ ta”

Bầu không khí trong thoáng chốc thay đổi, Tống Tiềm Cơ ra hiệu Mạnh Hà Trạch và mọi người đừng động.

Triệu Tế Hằng nhìn trái nhìn phải, an ủi bản thân mình đây là Hoa Vi Tông, trong tông cao thủ như mây, quyết không thể rụt rè.

Bởi vậy hắn quát to một tiếng, chấn động đến mức tuyết trên cây rơi lả tả:

“Sao ngươi lại tới đây?!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đã lâu không gặp, tiểu tử này vẫn mất não như vậy.

Tuy nhiên nể tình đối phương tặng ghế dựa, ghế dựa vô cùng chắc chắn lại thoải mái, hắn chỉ mỉm cười nói:

“Các ngươi phát thiệp, mời ta tới dự tiệc”

Sắc mặt Triệu Tế Hằng hết xanh lại trắng, lắp ba lắp bắp:

“Ngươi, ngươi thế mà dám đến dự tiệc”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Dự tiệc lại không tốn tiền mà”

“Tống Tiềm Cơ tới rồi!”

—— Tin tức này đánh tan màn đêm yên tĩnh, đánh thức cả dãy Hoa Vi Sơn.

Hết chương 217.
Bình Luận (0)
Comment