Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216. Thanh Sơn Như Tạc (2)

Chương 216. Thanh sơn như tạc (2)
Chương 216. Thanh sơn như tạc (2)

Nhìn qua thì cứ tưởng hai người nói cười vui vẻ, nhưng người bên cạnh Vệ Trạm Dương nghe thấy vô cùng rõ ràng, hắn lập tức nổi giận:

“Ngươi to gan!”

Hắn bị Vệ Trạm Dương dùng kiếm ngăn lại.

Hà Thanh Thanh nói xong liền đi, Vệ Trạm Dương hét lớn:

“Tiên tử dừng bước đã, còn chưa biết….”

Hà Thanh Thanh quay đầu lại liếc nhìn hắn, hơi nheo mắt lại.

Thị nữ sau lưng nàng nơm nớp lo sợ:

“Đại tiểu thư”

“Thanh Thanh sư tỷ”

Thanh âm của Diệu Yên đúng lúc này vang lên.

“Đi thôi”

Hà Thanh Thanh xoay người rời đi, làn váy tung bay theo gió, không chút lưu luyến.

Vệ Trạm Dương nhìn theo nàng đi qua Thệ Thuỷ Kiều, mãi cho đến khi bóng dáng kia bị mây mù che lấp, biến mất vô tung.

Hắn si ngốc ngơ ngẩn nói:

“Hoá ra nàng chính là đại sư tỷ của Tiên Âm Môn, Hà Thanh Thanh. Nghe nói hiện giờ hơn nửa mỏ linh thạch của Tiên Âm môn là do nàng quản lý. Nàng còn huấn luyện ra một tốp ngoại môn tâm phúc, chẳng trách chẳng sợ gì”

“Ngươi trước nay luôn kiêu ngạo lại bị nữ tu tuổi tác tương đồng sỉ nhục, ngươi không tức giận sao?”

Ngươi bên cạnh ngầm đẩy hắn một cái.

Vệ Trạm Dương đáp:

“Ngươi không hiểu đâu, nàng nói nhiều lời với ta như vậy, nhất định là đối xử với ta không giống những người khác, muốn thu hút sự chú ý của ta. Bằng không mới nãy bao nhiêu người đều nhìn nàng sao nàng không để ý người khác lại chỉ nói với mình ta?”

“Nếu không phải Diệu Yên tiên tử ngăn cản, nàng ta sắp đánh ngươi đến nơi rồi. Có chỗ nào là đối xử với ngươi khác biệt? Ngươi không phải là không thích kiểu nữ tu kiêu căng giống Trần Hồng Chúc sao?”

“Nhưng nàng quá đẹp, cái này gọi là ‘Chỉ có mẫu đơn là quốc sắc’, ‘Dù cho vô tình cũng nghiêng thành đổ nước’ ”

Vệ Trạm Dương ngẩn ngơ đáp.

……….

Một ngày náo nhiệt vừa qua, ánh trăng vẫn lặng yên treo trên đầu tường.

Hoa Vi Tông còn chưa chiêu mộ được ngoại môn đệ tử mới, tẩm xá ngoại môn hoang vắng im lìm.

Đường mòn nơi Tống Viện không một bóng người, chỉ còn mây mù và cỏ dại cùng với dấu vết loang lổ của tuyết đọng còn chưa tan hết.

Cánh cửa kia đã khoá chặt, sơn son đã phai màu, tay nắm bằng đồng cũng đã rỉ sét.

Trần Hồng Chúc bước ra khỏi Giới Luật Đường, vốn nên quay về Lưu Li Điện lại chẳng biết vì sao lưu lạc đến tận chốn này.

Mắt thấy cành đào khô rũ xuống, bóng cây in trên bức tường trắng, sắc bén mà tiêu điều.

Trên tường còn có bóng lưng của một vị nữ tử, nhu hoà yểu điệu.

Trần Hồng Chúc dừng bước, có người tới sớm hơn nàng.

Người kia mặc hoa phục màu đỏ diễm lệ, tóc đen dưới ánh trăng toả sáng lấp lánh, xoã xuống vai tựa như thác nước.

Trần Hồng Chúc cảm thấy bóng lưng này có đôi chút quen thuộc, nàng đang định mở miệng thì nữ tử kia đã quay đầu lại:

“Chúng ta lại gặp mặt rồi”

“Là ngươi à”

Trần Hồng Chúc không nhận ra khuôn mặt nàng nhưng lại nhận ra giọng nói của đối phương.

Nàng sửng sốt một lúc mới lên tiếng:

“Xin chào Hà tiên tử”

Hà Thanh Thanh đứng trước bậc thềm Tống Viện, khiến Trần Hồng Chúc sinh ra cảm giác thương hải tang điền, vật đổi sao dời.

Tựa như bọn họ mới hôm qua còn kề vai nhau ngồi trên bậc thềm chờ người.

“Ta, ta tin tưởng hắn. Hắn bảo ta chờ ta liền chờ”

“Ta cược hắn đêm nay không quay lại, ta cũng chờ”

Mà nay hoa đào đã héo tàn, thềm đá phủ đầy rêu xanh.

Thế sự khó đoán.

Vào lúc này, ngay khoảnh khắc này.

Chỉ có trăng sáng nơi đầu tường Tống Viện là vẫn vậy, thanh sơn như tạc.

Hà Thanh Thanh cũng đánh giá Trần Hồng Chúc, đối phương không mặc hồng y như trước đây, chỉ khoác một kiện áo bào trắng, cả người mộc mạc, bên mai cũng chẳng có trâm ngọc, không giống như nữ tu ngày mai sẽ đính hôn.

Trần Hồng Chúc thấp giọng:

“Ta nghe nói, ngươi hôm nay ở trên Thệ Thuỷ Kiều mắng người”

Hà Thanh Thanh không để tâm:

“Là do ta mắng, ngươi tức giận sao?”

Vài câu tranh chấp miệng lưỡi, vốn sẽ không truyền đi đến mức ồn ào huyên náo tới vậy. Nhưng trước ngày đính hôn đại điển lại đi trách mắng hôn phu, vậy sẽ bị nghi ngờ là không nể mặt Hoa Vi Tông, không giữ thể diện cho Trần Hồng Chúc.

Trần Hồng Chúc lại lắc đầu:

“Không, Hà cô nương, ta biết ngươi có ý tốt, ta xin nhận tấm lòng”

Hà Thanh Thanh trong lòng cảm động:

“Ngươi hiểu rõ, vậy ta ngươi từng ở nơi này, cùng nhau ngắm trăng coi như không phải là vô ích”

Trần Hồng Chúc im lặng.

Duyên phận vài lần gặp mặt, lập trường lại bất đồng, còn xa mới được gọi là bằng hữu.

Nhưng hôm nay người bên cạnh ai nấy đều nói lời chúc mừng, chỉ có Hà Thanh Thanh thay nàng nói một câu.

Hà Thanh Thanh chợt hỏi:

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ đến sao?”

Trần Hồng Chúc đáp:

“Nghe nói hắn ở Thiên Cừ sống rất tự tại, nếu ta là hắn, nhất định không đến”

Hà tất tự chui đầu vào lưới, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Ngày mai chính là đại điển, khách khứa từ khắp mọi nơi đều đã tới, Tống Tiềm Cơ còn chưa tới.

Trần Hồng Chúc không muốn ôm hi vọng:

“Cho dù hắn có tới thì sao?”

“Ta tin tưởng hắn sẽ tới”

Hà Thanh Thanh cười cười:

“Có muốn đánh cược không?”

Trần Hồng Chúc tựa như quay lại như trước đây, kiêu ngạo ngẩng đầu:

“Cược thì cược”

“Bùm!”

Ngoài thanh sơn, một đoá pháo hoa đỏ rực bay lên trời đêm, nở bung rực rỡ.

Hà Thanh Thanh, Trần Hồng Chúc đồng loạt quay đầu lại nhìn qua.

………

Hết chương 216.
Bình Luận (0)
Comment