Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215. Thanh Sơn Như Tạc (1)

Chương 215. Thanh sơn như tạc (1)
Chương 215. Thanh sơn như tạc (1)

Trước khi diễn ra đại điển một ngày, trời quang mây tạnh.

Đại đệ tử của Hư Vân – Viên Thanh Thạch dẫn theo nội môn đệ tử tới trước cửa sơn môn tiếp đón khách đến.

Chưởng Môn Hư Vân Chân Nhân cùng với các vị Phong Chủ ngồi trên Càn Khôn Điện, mỉm cười uống rượu, nghe nhạc.

Trên Thệ Thuỷ kiều phủ một lớp sa tanh màu đỏ rực, kéo dài đến tận chủ phong.

“Đính hôn đại điển tổ chức ở Hoa Vi Tông, đợi đến khi Hợp tịch đại điển là phải tổ chức ở tổ trạch của Vệ gia”

“Hồng Chúc chỉ trong chớp mắt đã trưởng thành rồi”

Bọn họ bàn chuyện của Trần Hồng Chúc cứ như thể vô cùng quan tâm yêu thương, trong khi Trần Hồng Chúc hiện giờ vẫn đang ở Giới Luật Đường, đêm nay mới được phép xuất môn.

Vệ Trạm Dương mặc lễ phục kim sắc, dẫn đầu tộc nhân Vệ gia, đứng trên Thệ Thuỷ kiều tiếp nhận lời chúc phúc của khách nhân.

Lễ tiết rườm rà, lời chúc vô vị, hắn cười đến mức khoé miệng cứng đờ, đang cảm thấy đầu váng mắt hoa thì chợt nghe thấy đạo đồng Hoa Vi Tông cao giọng hô:

“Tiên Âm Môn đến——”

Mọi người trong nháy mắt thanh tỉnh, nhất loạt quay đầu lại.

Tựa như một cơn gió xuân thổi tới, hương hoa ngập tràn, khiến người ta thần thanh khí sảng.

“Kia là Diệu, Diệu Yên tiên tử”

Có người lẩm bẩm:

“Chúng ta đều được thơm lây Vệ Trạm Dương”

Diệu Yên không chỉ đẹp mà còn xuất trần thoát tục, thân hình cao gầy mảnh khảnh. Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh ngọc, dài đến mắt cá chân.

Gót sen nhẹ bàng bước, góc váy tựa như nổi lên sóng nước, như một bức tranh thuỷ mặc.

Vi vũ biên châu độc hành, thuỷ đam hề hề sinh yên.

(Thuyền nhỏ độc hành dưới trời mưa nhỏ, làn nước mờ mờ như bốc khói)

Mọi người ngẩn ngơ không chỉ vì nàng.

Nữ tử bên cạnh Diệu Yên, nhiều người lần đầu tiên thấy.

Làn da nàng như ngọc, môi đỏ như son, ngũ quan sắc nét mà không yêu diễm, ngược lại mi dài mũi cao, có ba phần anh khí.

Hoa phục phết đất, tóc mây búi cao, trâm vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thoạt nhìn tựa như một đoá mẫu đơn đậm sắc.

Hai người vốn mỗi người một vẻ, khó phân trên dưới.

Nhưng chúng nữ tu sau lưng Diệu Yên đều bắt chước cách ăn mặc của nàng, từ kiểu dáng đến màu sắc váy áo đều tương tự nhau.

Liếc mắt nhìn qua, tựa như một đoá mẫu đơn nở rộ trên cuộn tranh thuỷ mặc dài dằng dặc, thu hút mọi ánh nhìn.

Bởi vậy sắc màu thuỷ mặc nhạt dần, chỉ có thể nhìn thấy mẫu đơn.

“Ta chỉ biết thế gian này có thiên kiều bá mị, vạn tử thiên hồng, lại không biết còn có mĩ nhân như vậy”

(Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần, vạn tử thiên hồng: trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp)

Vệ Trạm Dương lẩm bẩm:

“Đáng tiếc ta phải cưới Trần Hồng Chúc”

“Diệu Yên tiên tử quả thực không ai sánh bằng”

Người bên cạnh nói.

Vệ Trạm Dương lắc đầu:

“Trước đây ta từng gặp Diệu Yên rồi, ta là đang nhìn mĩ nhân bên cạnh Diệu Yên”

Người kia không tán đồng:

“Nàng ấy mặc dù mĩ lệ nhưng lại lạnh như băng, sắc mặt chẳng có chút ý cười, còn xa mới bằng Diệu Yên tiên tử ôn nhu hoàn mĩ. Nếu để ta chọn, chắc chắn vẫn là Diệu Yên tiên tử tốt hơn!”

Mặc dù cách xa hơn mười trượng, thanh âm đàm luận của bọn họ cực thấp cực che giấu nhưng lại không phải đang truyền âm.

Tai Hà Thanh Thanh khẽ động, ánh mắt dịch chuyển, liếc nhìn Diệu Yên vẫn đang hờ hững như cũ.

Tu sĩ tai thính mắt tinh, nàng biết Diệu Yên và những người khác đều nghe thấy được, chỉ là giả bộ không nghe thấy.

Tựa như tu chân giới đều mặc định, bình luận nữ tu không cần truyền âm, chỉ cần thấp giọng tránh đi là được.

Hà Thanh Thanh chợt lạnh mặt, thi triển súc địa thành thốn, từng bước đi đến trước mặt đám đông.

“A”

Thị nữ sau lưng nàng kinh hô, vội vàng đi theo.

Sắc mặt Diệu Yên thay đổi, nàng dừng bước, lông mày nhíu lại.

Đội ngũ Tiên Âm Môn không thể không dừng lại.

Đám đông kinh ngạc, không biết nàng muốn làm gì, nhất là người ban nãy mới so sánh hai người Diệu Yên và Hà Thanh Thanh, hắn vô cùng kinh hoàng.

Hà Thanh Thanh lên tiếng:

“Vị đạo hữu này, Hoa Vi Tông có Hồ Dao Quang ngày đông kết băng, trơn nhẵn như gương, ngươi từng đi qua chưa?”

“Còn, còn chưa từng đi qua, tiên tử có ý gì?”

“Mau đi soi gương đi”

Hà Thanh Thanh lắc đầu.

“Xem xem bản thân mình có bộ dạng như thế nào”

“Ngươi!”

Người kia nghe hiểu ý nàng, sắc mặt đỏ bừng.

“Ngươi thân là đệ tử Tiên Âm Môn mà sao có thể nói ra những lời thô bỉ như vậy!”

Nữ tu Tiên Âm Môn trước nay đều lấy Diệu Yên làm gương, nào đã từng xuất hiện dị loại như vậy.

Hà Thanh Thanh đáp:

“Ta nói lời thế nào đến sư phụ ta cũng không quản, ngươi có thể quản giáo sao?”

“Vị tiên tử này, ban nãy đắc tội rồi”

Vệ Trạm Dương hành lễ.

“Ta bồi tội với ngươi”

Hà Thanh Thanh quay đầu lại đánh giá hắn:

“Ngươi chính là vị hôn phu của Trần Hồng Chúc?”

“Đúng thế… Tiên tử cười gì vậy?”

Hắn vốn đang buồn bực đối phương không lưu tình, chỉ là biết mình đuối lý nên không thể không thể hiện phong độ trước mặt mọi người.

Nhưng mĩ nhân vừa cười, đao quang kiếm ảnh liền hoá thành nhiễu chỉ nhu, hắn nhất thời ngây ra.

(Nhiễu chỉ nhu là tên của một thanh kiếm thời cổ đại, tương truyền thanh kiếm này mềm đến mức có thể quấn quanh ngón tay)

Hà Thanh Thanh cười nói:

“Ta nghe nói ‘Anh hùng thiếp’ mà ngươi mô phỏng đã thập phần tương tự”

Ngày ấy Thư Hoạ Thí ở Đăng Văn nhã hội, nếu không phải có Tống Tiềm Cơ viết ‘Anh hùng thiếp’, thư pháp Vệ Trạm Dương lưu trên vách đá có lẽ sẽ nổi bật nhất.

Thư Thánh thỉnh mọi người tới Trích Tinh Đài xem thiếp xem chữ, Vệ Trạm Dương không thể không phục, hắn về nhà đóng cửa khổ luyện bốn câu tàn thi, cuối cùng cũng luyện được liền mạch lưu loát, nét chữ giống y đúc bản gốc.

Lấy vậy mà chứng minh bản thân mình không thua Tống Tiềm Cơ.

Lúc này nghe thấy mĩ nhân cười hỏi, Vệ Trạm Dương vô cùng tự đắc, ho nhẹ một tiếng:

“Anh hùng thiếp, vốn cũng không khó. Tiên tử nếu thích, ta viết cho ngươi xem”

Ý cười của Hà Thanh Thanh càng sâu hơn, nàng thấp giọng nói nhanh:

“Ngươi không thích Trần Hồng Chúc, lại không thể làm trái lại hôn ước, đây là vô đảm”

(Vô đảm: không có dũng khí, nhát gan)

“Ngươi muốn làm thiếu chủ Vệ gia, lại chẳng có biện pháp nào ngoài liên hôn, đây là vô mưu”

“Người vô đảm vô mưu như vậy, cũng không cần học ‘Anh hùng thiếp’ đâu”

Hết chương 215.
Bình Luận (0)
Comment