Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 214 - Chương 214. Chỉ Bán Một Khối

Chương 214. Chỉ bán một khối
Chương 214. Chỉ bán một khối

Đang lúc danh tiếng của Kỷ biên tu vang khắp Thiên Cừ thì cũng gần đến cuối năm.

Bách tính Thiên Cừ năm nay không phải lo đói rét, cũng không cần bất chấp gió lạnh để đào rễ cây mà ăn. Trong nhà có lương thực dự trữ, còn có hàng tết đã đặt mua, cả nhà vây quanh bếp lò chậu than, cùng nhau trải qua một cái tết ấm no.

Sau khi đã dọn cỏ, bón phân ngoài đồng xong, thời gian còn lại ở nhà vừa hay dùng để muối dưa, ủ rượu gạo, làm mai cưới gả may vá đệm chăn, cắt may y phục mới

Tống Viện chỉ còn lại một hoạt động duy nhất, hơn nữa còn do Lận Phi Diên tự mình hoàn thành

“Thời gian trước đêm tất niên ta bận nhất, ngươi có biết vì sao không?’

Lận Phi Diên ra hiệu Tống Tiềm Cơ thử y phục mới.

Tống Tiềm Cơ dựng thẳng eo lưng, hai tay giang ra:

“Lúc này việc làm ăn tốt nhất. một khi tết đến, cho đến trước lễ nguyên tiêu cũng không mở cửa”

“Đúng”

Lận Phi Diên kinh ngạc liếc nhìn hắn.

“Ta còn khuyên khách nhân, sắp hết năm rồi, có nợ thì đi trả, có ân oán thì đi giải quyết, người nên giết thì giết đi, đừng có kéo dài tới sang năm, sang năm tăng giá”

Nhưng năm nay hắn lại ở Tống Viện xướng khúc, may đồ, cho mèo ăn.

Con mèo bé xíu ban đầu gầy như que củi nhưng được hắn cho ăn nên béo hẳn lên, bộ lông dày mượt, sáng bóng. Ngày nào cũng an nhàn nằm bên bệ cửa sổ dưới mái hiên, như một quả bóng bằng lông màu vàng trắng đan xen.

Kỷ Thần có lần trêu chọc nó, nó chẳng thèm để tâm, bị chọc tức mới giơ móng vuốt ra cào, nghiến răng mà cắn, khiến Kỷ Thần tức giận đến mức mắng nó mèo gì hệt chủ, không biết tốt xấu.

“Có khi ta thật sự hoài nghi, ngươi chính là con mèo kiếp trước được ta cho ăn nên giờ đến báo ân”

Lận Phi Diên thấp giọng nói.

“Y phục rất đẹp”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười:

“Ngươi mơ mộng càng đẹp hơn”

Lận Phi Diên chịu thua, vừa sửa cổ áo lông vừa cảnh cáo:

“Mặc bộ này hành tẩu Tu chân giới đừng có nói là ta làm đấy”

Chiếc áo khoác màu đỏ sẫm rũ xuống, trên cổ đính lông cáo đen, vạt áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn mây nước, đường may tinh tế, tựa như nước chảy bên sông, như mây bay trên trời.

“Ta sẽ không nói”

Tống Tiềm Cơ gật đầu, ra vẻ quan tâm đến danh tiếng và thể diện đối phương.

Lận Phi Diên trước nay chưa từng khen ai, chỉ hừ nhẹ:

“Đúng là người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên vàng, ngươi nhìn ngươi xem, từ nông phu ngoài ruộng biến thành thượng tiên tôn rồi kìa”

Tống Tiềm Cơ xoay một vòng, phối sức kim ngọc va vào nhau, thanh âm thanh thuý:

“Có hơi nặng với rườm rà, không tiện hoạt động cho lắm”

Hắn càng thích loại trang phục mềm mại uyển chuyển, thuận tiện làm việc hơn.

Tay áo xắn lên là có thể cấy mạ, đôi ủng đi vào là chắc chắn có thể xuống ruộng.

Lận Phi Diên cả giận:

“Ngươi đi dự tiệc chứ ko phải đi đánh nhau giết người, cần thuận tiện mà làm gì? Trận pháp Hoa Vi Tông lợi hại, động thủ trong tông ngươi cũng chẳng có lợi gì. Đến lúc đấy mà phát hiện ra có điều gì không đúng thì lập tức bỏ chạy, càng nhanh càng tốt, hiểu chưa hả?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Lần này là bọn họ mời ta, phải chạy cũng không nên là ta chạy”

Mặc dù hắn chạy trốn rất giỏi nhưng đời này hắn lười chạy.

“Bình thường thì dễ nói chuyện mà sao giờ cứ cố chấp thế hả?”

Lận Phi Diên chau mày.

“Ngươi giải trừ phong ấn linh khí cho ta, để ta thi thuật thay đổi diện mạo, ẩn giấu tu vi, giả làm đệ tử hộ vệ đi cùng người”

“Vết thương khỏi chưa?”

Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Ta….”

Lận Phi Diên định nói khỏi rồi, lại sợ bị đối phương đuổi đi, bản thân mình lại chẳng có lí do gì mà ở lại thêm. Muốn nói chưa khỏi lại sợ Tống Tiềm Cơ bảo chưa khỏi thì ở nhà dưỡng thương, đừng có ham vui.

Lận Phi Diên cứ “Ta” cả nửa ngày trời, chẳng biết nói sao.

“Muốn đi thì đi, tuỳ ngươi”

Tống Tiềm Cơ không tính toán với hắn, đẩy cửa ra ngoài.

Ngoài cửa bông tuyết bay, tựa như hoa mai trong gió.

Giàn hoa bằng trúc cùng với hàng rào trúc đều được phủ lên một tầng trắng xốp.

Kỷ Thần cùng Mạnh Hà Trạch đang ngồi trước bàn chờ cơm. Hai người dùng đũa chấm tuyết vẽ vời trên bàn, thảo luận diễn tập kiếm trận.

Vệ Bình bưng nồi thịt dê bốc khói nghi ngút ra, vui vẻ nói:

“Y phục mới của tiên sinh thật đẹp mắt”

Dù bầu trời âm u, màu vải đỏ vẫn phản chiếu ám quang, nhìn kĩ rực rỡ lấp lánh vô cùng, quý giá mà khiêm tốn.

“Quả thực không tồi!”

Kỷ Thần ngẩng đầu, thấp giọng nói với Mạnh Hà Trạch.

“Trong lòng Tống huynh vẫn là có chỗ cho Trần đại tiểu thư. Ngươi xem huynh ấy không chỉ nguyện ý đi mà còn đặc biệt thay một bộ y phục mới. Ngươi có lúc nào thấy huynh ấy mặc lễ phục không chứ ta là chưa từng gặp đâu”

Mạnh Hà Trạch túm đầu còn lại của cây đũa, gõ vào trán Kỷ Thần:

“Trong đầu ngươi cả ngày đều nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ chuyện chung thân đại sự của xá muội còn chưa xong, chuyện chung thân đại sự của ta cũng chả ra đâu”

Kỷ Thần mặc sức tưởng tượng:

“Đính hôn đại điển của Trần tiểu thư nhất định có rất nhiều nữ tu trẻ tuổi tới tham gia, không biết lần này đi Hoa Vi Tông ta có thể gặp được một vị tiên tử mĩ lệ ôn nhu nhã nhặn, không có khuynh hướng bạo lực, không thích đánh người hay không…”

Lúc hắn học phù bất thành, chưa từng nghĩ tới những chuyện này, nay lòng tự tin tăng cao, ban ngày cũng dám nằm mơ.

Đôi mày Mạnh Hà Trạch cau cả lại, đôi môi mím chặt, liên tục lắc đầu, biểu tình vô cùng khó cói.

Vệ Bình thành khẩn nói:

“Kỷ huynh nếu đã có chí hướng này thì ta ở Thiên Cừ sẽ cầu phúc cho ngươi, chúc ngươi mã đáo thành công!”

Kỷ Thần vui vẻ:

“Đa tạ lời chúc của Vệ huynh!”

Mặc một thân lễ phục ăn cơm, tay áo có thể rớt cả vào nồi, may mà có Vệ Bình lo liệu:

“Tiên sinh, ‘Ba trăm sáu mươi loại thường thức cơ bản trong tu chân giới’ và ‘Bảy mươi hai vấn đề cần phải biết sau khi Dẫn Khí Nhập Thể’ do ta và Kỷ sư huynh chủ biên có phản ứng rất tốt, ta chuẩn bị tăng lượng in, bán sang Hồng Phúc, không biết nên định giá bao nhiêu linh thạch thì phù hợp?”

Việc khai thác và quản lý mỏ linh thạch ở Quận Thiên Cừ do Vệ Bình phụ trách, Tống Tiềm Cơ trước nay chưa từng hỏi qua.

Chi tiêu hàng ngày của tiên quan phủ cùng với chi phí lớn dùng cho công trình thuỷ lợi, công trình xây dựng hắn đều giao hết cho Vệ Bình.

Nhưng Vệ Bình vẫn luôn báo cáo với hắn.

Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:

“Một khối linh thạch thế nào?”

“Một khối? Quá thấp rồi”

Vệ Bình có chút chần chờ.

“Chỉ sợ chỉ đủ chi phí in ấn, phát hành”

Đệ tử trong Thiên Cừ thì cho không chứ người bên ngoài thì cũng nên kiếm chút tiền.

Người ngoài thấy gia nhập Thiên Cừ có nhiều điểm tốt mới tích cực chạy qua.

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Bộ câu hỏi và đáp án kia lấy thường thức, căn bản làm chính, chỉ có tu sĩ trẻ tuổi xuất thân phàm nhân, không có sư phụ, trưởng lão chỉ bảo mới cần dùng đến, nhưng bọn họ đều không có tiền”

Hắn rất rõ, ngoại môn đệ tử các môn phái đều là hai tay trống trơn, tán tu nếu không làm chuyện làm ăn như giết người cướp của thì so với ngoại môn đệ tử còn nghèo hơn.

Nếu định giá cao, người có thể mua lại không cần đến, người cần đến lại không mua nổi.

Tâm huyết của Vệ Bình uổng phí, Kỷ Thần lại còn chịu đánh vô ích.

“Tống huynh nói đúng lắm! Giống như Tống huynh lúc đầu thu lưu chúng ta, không cầu danh lợi, báo đáp”

Kỷ Thần chắp tay nói:

“Vệ huynh, phiền ngươi nhanh chóng in ấn, để mỗi một tu sĩ trẻ tuổi không ai chỉ dạy đều học được những tri thức mới nhất, được làm bộ đề mới nhất”

“Đương nhiên rồi, mọi người yên tâm đi”

Vệ Bình mỉm cười gật đầu.

Ta đây liền mua thương đội, trải đường, đem bộ tài liệu mới nhất này bán đi khắp nơi trong đại lục, để thanh danh ‘Kỷ biên tu’ tàn khốc nghiêm khắc vang khắp tứ hải.

Đợi đến lúc đó, Kỷ Thần còn muốn tìm nữ tu cùng nhau ngắm trăng sao, nói chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa sao?

Ngươi đi trên đường, người khác tranh nhau nhường lối, làm gì có nữ tu nào dám liếc mắt nhìn ngươi, đều bị doạ sợ đến mức cả người run lẩy bẩy rồi.

Mạnh Hà Trạch thấy Vệ Bình nở nụ cười xán lạn, trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng Kỷ Thần lại vui tươi hớn hở, hắn cũng chẳng còn cách nào khác

……..

Tuyết lớn tạm ngưng, mọi người trong Tống Viện cùng bước lên Thất Tuyệt Bảo Thuyền.

Bọn họ xuất phát muộn, nhiều môn phái, gia tộc đều đã lục tục tới Hoa Vi Tông.

Hoa Vi Tông gấp gáp trùng tu Cần Khôn Điện cùng với các cung điện lầu các khác, nhìn từ xa càng thấy nguy nga hùng vĩ.

Đại diện các phái tới dự lễ chủ yếu là tu sĩ trẻ tuổi, xiêm y hoa lệ bên tuấn mã, cao giọng nói cười, tô điểm thêm nhiều sắc màu cho núi rừng phủ đầy tuyết trắng.

Hoa Vi Thành dưới chân núi biển người tấp nập, người tới xem náo nhiệt chen chúc nhau.

Đại điển đính hôn tiếng tăm lừng lẫy, chấn động bát phương của Trần Hồng Chúc cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

 

 

Hết chương 214.
Bình Luận (0)
Comment