Vệ Bình giúp Kỷ Thần sửa sang lại quần áo, vẻ mặt chân thành mà vuốt phẳng các nếp gấp:
“Kỷ huynh, ta sao dám làm khó lệnh muội được chứ? Đây là ta gần nhất cảm thấy đám ngoại môn đệ tử mới tới bị khuyết thiếu thường thức, nhưng nếu tới quấy rầy Tống tiên sinh thì lại không tiện.
Thiên Cừ của chúng ta càng xây dựng càng tốt đẹp hơn, tin tức sau khi truyền ra, rất nhanh sẽ có một đám tu sĩ trẻ tuổi xuất thân phàm nhân đến đây gia nhập vào chúng ta. Người nhiều thì lực lượng lớn, tu sĩ Thiên Cừ phải trở nên cường đại hơn thì mới có thể chống lại một thế lực mạnh như Hoa Vi Tông được.
Ta đang có ý tưởng mở một thư quán, lại biên soạn một bộ tài liệu, cho in thành trăm quyển, tùy ý để cho bọn họ mượn. Ta muốn bồi dưỡng năng lực tự học của bọn họ, giúp tiết kiệm thời gian của Tống tiên sinh”
Cơ thể đang run rẩy vì tức giận của Kỷ Thần dần dần bình tĩnh lại:
“Thật vậy sao?”
Vệ Bình gật đầu nói:
“Lệnh muội Kỷ tiên tử là một cô nương ngây thơ đáng yêu, từ nhỏ đã sinh hoạt dưới sự bảo vệ che chở của ngươi, nàng đối với tu luyện không có nhiều hứng thú, đối với thường thức trong Tu Chân giới càng thiếu sót hơn. Xem nàng trả lời những câu hỏi mà ta đưa ra, ta có thể nhìn ra câu hỏi nào cần thay đổi. Cứ làm đi làm lại những đề mục này sẽ giúp gia tăng ký ức. Những đề mục này thật sự đều là thường thức cơ bản, cứ làm như vậy cho đến một ngày, đến cả lệnh muội cũng đều có thể không cần nghĩ ngợi mà trả lời chính xác. Ngoài ra còn có thể cải tiến thêm các loại câu hỏi khác vào trong sách, khiến cho việc tu luyện buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều”
Kỷ Thần cảm thấy những lời này mơ hồ có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là không đúng ở chỗ nào, chỉ đành gật đầu:
“Hóa ra là ta hiểu lầm ngươi. Ngươi thật sự muốn kiểm tra muội muội của ta”
Vệ Bình nắm lấy tay Kỷ Thần mà nói:
“Kỷ huynh, ta muốn ngươi cùng ta biên soạn bộ tài liệu này, ngươi có sẵn lòng hỗ trợ ta không?”
Kỷ Thần thích cảm giác được người khác nhờ cậy, được người khác ỷ lại. Cái cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy chính mình đã thoát thai hoán cốt, cùng với cái danh phế vật ngày xưa hoàn toàn khác nhau.
“Đã là vì Thiên Cừ, vì Tống sư huynh, ta nhất định không chối từ”. Hắn vỗ tay với Vệ Bình:
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau kiểm tra muội muội của ta”
“Phía Kỷ tiên tử, chỉ sợ phải vất vả cho ngươi”. Vệ Bình nói.
Kỷ Thần dũng cảm nói:
“Nàng đánh ta cũng không đau, chỉ là ném đi chút mặt mũi, không có gì phải sợ cả”
Không có bất kì người nào có thể giữ được tâm tình tốt khi phải làm bài thi cả.
Kỷ Thần mỗi lần đưa bộ câu hỏi tới đều nơm nớt lo sợ. Trong quá trình làm bài thi, Kỷ Tinh không cho hắn đi.
Khi cảm thấy buồn phiền sẽ đánh hắn hai quyền để điều tiết lại tâm tình.
Khi suy nghĩ vấp phải khó khăn sẽ đánh hắn hai quyền để khai thác thêm ý tưởng.
Khi làm xong bài thi cũng sẽ đánh hắn hai quyền để ăn mừng.
Chờ cho bộ câu hỏi tràn ngập rậm rạp những ký tự bằng mực, Kỷ thần liền thành công mà rút lui, lúc này liền đến phiên Vệ Bình bưng hộp đồ ăn lên sân khấu.
“Tiên tử làm bài vất vả rồi, mau nghỉ ngơi một chút, ăn nhiều thêm một chút”
Mâm cơm chín món được dọn lên bàn, chay mặn phối hợp, màu sắc rực rỡ, hương thơm nức mũi, khiến cho Kỷ Tinh cảm động rớt nước mắt:
“Tiểu Bình nhi, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt. Món chè nấm tuyết hồng nhạn hoa hôm nay ngọt mà không béo, phải hầm trong lửa nhỏ ba canh giờ mới có thể thơm như vậy, chỉ cần uống một ngụm thôi là hương thơm lưu lại trên đầu lưỡi. Ngươi đối với ta thật là tốt”
Vệ Bình khiêm ốn nói:
“Tiên tử quá khen, cũng chỉ là một món canh đơn giản thôi mà”
“Hai ta không phải cũng giống nhau sao? Đều là vì biên soạn tài liệu”. Kỷ Thần vò đầu, buồn bực nói:
“Tại sao ngươi thì nhiều lần được khen, còn ta lại bị đánh mỗi ngày chứ”
Vệ Bình cố nén cười:
“Có sao? Không có đâu”
Kỷ Thần cả giận:
“Có phải ngươi cố ý hay không?”
Vệ Bình choàng tay qua bả vai hắn, dỗ dành:
“Kỷ huynh, Kỷ thiếu gia, Kỷ đại trận sư, chờ bộ sách ra đời, ngươi sẽ trở thành ‘Kỷ biên tu’ đấy. Ta thay mặt toàn bộ học sinh cũng như tu sĩ trẻ tuổi của Thiên Cừ cảm tạ ngươi”
Nhờ Kỷ Thần không sợ thiết quyền của thân muội, sẵn sàng hy sinh cống hiến, ấn bản đầu tiên của bộ sách đã nhanh chóng được biên soạn xong.
Khi vừa mới ra mắt, ngay lập tức đã được đám ngoại môn đệ tử nhiệt liệt hoan nghênh.
Dưới tiêu đề của trang bìa lại không có đề tên của Vệ Bình mà chỉ viết ‘Biên tập bởi Kỷ Thần, Quận Thiên Cừ’.
Trong đó hai chữ ‘Kỷ Thần’ như rồng bay phượng múa, vừa lớn lại vừa bắt mắt.
Kỷ Thần nhận được bộ sách liền tìm tới Vệ Bình, ngại ngùng nói:
“Câu hỏi bên trong đều do ngươi biên soạn, ta sao dám nhận hết công lao về mình như vậy”
Vệ Bình mỉm cười nói:
“Không, ngươi xứng đáng với điều đó”
Sau này, trong vô số thời khắc cô đơn thắp đèn đọc sách, các tu sĩ trẻ tuổi của Thiên Cừ đều khắc cốt ghi tâm một điều, ái hận không ở Hoa Vi Tông, không ở đồng bạn hay ở đối tượng thầm mến, mà toàn bộ đều ở trên hai chữ ‘Kỷ Thần’ này.
Ái là bởi vì có người quan tâm tới tiến triển tu luyện của bọn họ, sau khi làm xong đối chiếu với đáp án, thảo luận cùng nhau, được lợi ích không nhỏ.
Hận là bởi vì câu hỏi hay thay đổi, miêu tả cụ thể, dùng những từ ngữ cay độc, ngữ khí trào phúng khiến cho người khác có ấn tượng sâu đậm.
Chỉ cần cầm bút làm thử một lần liền giống như tự mình trải qua khốn cảnh trong câu hỏi vậy.
“Ngươi thấy bộ đề mới của Kỷ biên tu chưa? Càng ngày càng biến thái. Cái câu hỏi lớn ‘Phía trước có tu sĩ Trúc Cơ kỳ chặn đầu, phía sau có sơ giai yêu thú đuổi giết, đồng bạn đang nằm ở trên lưng ta, đã bị trọng thương mất đi ý thức, mà ta còn đang bị nôn ra máu’, các ngươi chọn đáp án nào?”
“Đừng nói nữa, ta còn chưa làm tới câu đó, tối hôm qua ta mới cùng bạn bè chiến đấu xong được nửa phần đầu của bộ đề, đã phải ôm đầu khóc ròng cả đêm, Kỷ biên tu thật là tàn nhẫn”
“Rốt cuộc phải là cái dạng người tàn nhẫn như thế nào mới có thể viết ra được những câu hỏi như thế này nhỉ”
Vệ Bình vẫn là người được mọi người hoan nghênh, là Vệ tổng quản thân thiết hiền hòa.
Còn Kỷ Thần lại biến thành người hà khắc và ghê gớm, là Kỷ lão sư khiến người khác phải sợ hãi.
Những học sinh trẻ tuổi khi đi trên đường có bắt gặp Kỷ Thần liền lập tức nhường đường, hành lễ, nếu phải tiếp chuyện với hắn cũng trước tiên gọi một tiếng ‘Kỷ lão sư’.
Hai người sóng vai đồng hành trong Thiên Cừ phường, Kỷ Thần dần dần nhìn ra có gì đó không thích hợp:
“Bọn họ giống như có phần sợ ta, vì sao vậy?”
Vệ Bình thản nhiên nói dối:
“Chắc là bọn họ vừa tới Thiên Cừ nên còn nhút nhát, sợ người lạ thôi mà”
“Vậy tại sao lại không sợ ngươi? Còn cùng ngươi đùa giỡn nữa chứ”
Vệ Bình che miệng ho nhẹ:
“Ngươi gần đây tu vị tiến bộ nhanh chóng, uy áp hiển lộ ra ngoài khiến cho người khác sợ hãi”
Kỷ Thần gật gật đầu:
“Là như vậy sao?”
Vệ Bình xoay người, lên tiếng gọi người bán hàng rong đang đẩy xe hàng kia lại, mua một que hồ lô đường đưa cho Kỷ Thần:
“Ăn đi này, đừng nghĩ nhiều nữa”
Que hồ lô đường giống như ngọn lửa được khóa lại trong băng. Kỷ Thần từng miếng cắn lấy, cảm giác chua chua ngọt ngọt, rất là ngon miệng.
Vệ Bình mỉm cười.
Ân tình nhường mỳ rốt cuộc cũng đã báo đáp xong.