Vệ Bình liền cảm thấy từng đợt choáng váng, trước mắt hắn bỗng nhiên lúc tối lúc sáng.
Lại nhìn sang Kỷ Thần, thấy hắn chắp tay trước ngực, trên mặt tràn đầy nét xin lỗi, đứng dậy nói:
“Để ta đi lấy nốt nửa nồi cho Vệ huynh”
Thật là anh em tốt, ngày thường làm sao không thấy ngươi chạy nhanh như thế chứ?
Vệ Bình ăn ngấu nghiến.
Hắn thầm nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn.
Nồi mỳ này chứa đủ cả chua ngọt đắng cay, thêm cả vừa dính vừa dẻo, không phải cũng giống như cuộc đời đầy thăng trầm, biến đổi khôn lường hay sao.
……
Sau khi trở về, Vệ Bình nôn đến tận nửa đêm, nhưng trong lòng hắn không hề oán trách Tống Tiềm Cơ mà chỉ nghĩ:
“Kỷ Thần, ngươi thật tốt, người cứ chờ đó cho ta”
Sau nửa đêm, hắn đốt sáng đèn lồng xanh, mở ra một trang giấy, chấm bút vào mực, múa bút thành văn.
Sáng ngày thứ hai, hắn thay một bộ đồ mới, tỉ mỉ chuẩn bị kỹ càng để đi bái phỏng Kỷ Tinh.
Thời tiết mùa đông lạnh sâu, trên cánh đồng hoang vu, nước đã đóng thành băng, trên đường sông mọi người đã tạm dừng công việc lại. Nhóm xây dựng đường sông đều trở về nhà để chuẩn bị đón tết.
Sau khi Mạnh Hà Trạch trở về, lập tức tiếp nhận vị trí thủ vệ cửa thành, đảm nhận công tác tuần tra phòng hộ bên trong thành, đồng thời còn cùng với Chu Tiểu Vân huấn luyện đội hộ vệ.
Kỷ Tinh lại nhàn hạ không có việc gì làm, liền trở lại Thiên Thành, mang theo người đi xây dựng trường tư thục.
Nhìn thấy Vệ Bình tiến vào cửa, Kỷ Tinh kích động nhảy dựng lên:
“Tiểu Bình nhi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi, ngươi gần nhất cũng không rảnh ghé qua đây, ta còn rất nhớ ngươi đấy”
Ngoài miệng nàng nói nhớ Vệ Bình nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn trong tay hắn, vội vã xòe tay ra tiếp nhận.
Vệ Bình vòng cánh tay của mình, mang theo hộp đồ ăn ra phía sau lưng, một cái tay khác lấy ra hai quyển sách nhỏ từ trong lòng, nhét chúng vào năm ngón tay đang xòe ra của Kỷ Tinh:
“Kỷ tiên tử, mời trước xem cái này”
Hai quyển sách dày chừng ba đốt ngón tay, mở ra bên trong là dày đặc những nét chữ li ti.
Trong đó, có rất nhiều nét gạch và khoảng trống lẫn lộn, khiến cho Kỷ Tình nhìn đến mức đầu váng mắt hoa:
“ ‘Ba trăm sau mươi loại thường thức cơ bản trong Tu Chân giới’, ‘Bảy mươi hai vấn đề cần phải biết sau khi Dẫn Khí Nhập Thể’, đây là thứ gì vậy?
Ngươi là một người mới Luyện Khí kỳ sơ kỳ, đêm nay, trong quá trình đả tọa, chợt cảm thấy tức ngực khó thở, hiệu suất hấp thụ linh khí không cao, ngươi cho rằng nguyên nhân nào dưới đây là đúng:
A. Đây là bình cảnh trong truyền thuyết, ta sắp đột phá.
B. Linh khí nơi tu luyện không đủ, cần gia tăng linh thạch bên người hoặc tìm một nơi phong thủy bảo địa khác.
C. Trước tiên cần kiểm tra lại bản thân, quan sát xem trong kinh mạch có bị tạp chất làm cho tắc nghẽn hay không.
D. Đáp án khác
Mỗi câu hỏi chỉ được chọn một đáp án, mỗi câu trả lời đúng sẽ được một điểm, trả lời sai sẽ không được điểm nào”
Kỷ Tinh càng đọc càng cảm thấy mờ mịt, lật nhanh về phía sau của quyển sách, lại thấy còn có rất nhiều loại câu hỏi, có loại câu hỏi trắc nghiệm, có loại câu hỏi tự luận, có loại câu hỏi phân tích….
Vệ Bình cười nói:
“Đây là quyển đề thi tối hôm qua ta vừa biên soạn. Chờ ngươi làm xong, ta sẽ chấm điểm”
“Ngươi, ngươi kiểm tra ta?”. Kỷ Tinh hung hăng ném quyển sách xuống, khó chịu nói:
“Vì sao chứ?”
Vẻ mặt Vệ Bình tỏ ra chân thành:
“Kỷ tiên tử, ngươi chớ trách ta. Đây là do huynh trưởng ngươi nhờ ta tới kiểm tra ngươi. Ngươi nếu không tin, có thể đi hỏi hắn”
“Ca ca của ta sao?” Kỷ Tinh nghiến răng nghiến lợi mà mắng vị thân ca ca của nàng:
“Kỷ Thần, ngươi thật tốt, ngươi đây là đang tìm chết”
Sau đó, nàng lại thân thiết mỉm cười với Vệ Bình:
“Là ca ca của ta sai lầm rồi, ngươi kiểm tra ta, còn không bằng đi kiểm tra hắn, tu vị của hắn còn mạnh hơn nhiều so với ta”
Vệ Bình lắc nhẹ hộp đồ ăn, tiếc nuối nói:
“Hôm nay ta cũng rảnh rỗi nên đã cố ý làm một phần ngao tuyết hầm hồng nhan hoa, lại làm thêm một phần hạt dẻ sốt mật ong, hấp ba viên sủi cảo nhỏ, tiên tử nếu như không làm….”
Kỷ Tinh trừng mắt liếc hắn một cái, hùng hổ mở ra trang thứ nhất:
“Ta làm, ta làm”
Buổi chiều, Vệ Bình đi giám sát công việc bên Thiên Cừ phường, thấy Kỷ Thần đến sớm hơn rất nhiều so với hắn đoán trước.
Hai mắt Kỷ Thần ửng đỏ, sắc mặt xanh mét. Ống tay áo của bộ pháp bào hoa lệ bị xé rách, chiếc ngọc quan quý giá trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, tóc thì rối tung như ổ gà.
Vệ Bình giả vờ như không biết:
“Kỷ huynh, ngươi bị làm sao vậy? Chẳng lẽ gặp cướp sao?”
Kỷ Thần như sắp hỏng mất, nói:
“Ta nói ngươi suy xét về xá muội của ta, ngươi cũng đã đáp ứng, nhưng ý ta không phải loại ‘kiểm tra’ này. Muội muội nhà ngươi. Ngươi về sau không cần suy xét về xá muội của ta nữa”
(Chỗ này chơi chữ: 考: Khảo, có nghĩa là suy xet, cũng có nghĩa là kiểm tra)
Hắn nghĩ, hóa ra tu sĩ dù cho tính tình có tốt đến đâu, sau khi vấp ngã trong tình trường cũng sẽ trở nên biến thái.
Người bình thường nếu không phải trải qua nỗi đau đớn thấu tận tim gan trong tình trường thì làm sao có thể viết ra được loại sách biến thái như ‘Ba trăm sáu mươi loại thường thức cơ bản trong Tu Chân giới’ được chứ.