Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 211 - Chương 211. Ân Tình Nhường Mỳ (3)

Chương 211. Ân tình nhường mỳ (3)
Chương 211. Ân tình nhường mỳ (3)

Vệ Bình bẻ một cành liễu khô bên đường, vẫy vẫy nó trước mặt Mạnh Hà Trạch, chọc cho đối phương phải không kiên nhẫn mà nghiêng đầu:

“Ta muốn đi luyện kiếm trận, cho nên sẽ không tới đâu”

“Nói chuyện phải giữ lời, không được đối ý đấy”

“Đã nói không tới rồi mà. Đi đi”

Vệ Bình mỉm cười:

“Nếu ngươi không tới, chén mỳ do đích thân Tống huynh nấu kia, ta sẽ thay ngươi ăn”

Mạnh Hà Trạch bừng tỉnh, hóa ra là muốn bẫy ta.

Hắn cười thầm, đúng là Thiên Đạo luân hồi, người thông minh quá cũng có ngày bị sự thông minh của mình làm hại.

Trên mặt lại tỏ ra hối hận, hắn hừ lạnh nói:

“Tiện nghi cho ngươi”

……

Đêm đó, Vệ Bình cũng tỏ ra tiếc nuối:

“Mạnh huynh có việc gấp phải làm, không tới được, không có lộc ăn, thật đáng tiếc”

Vì tiệc tối lần này, Kỷ Thần đặc biệt mua về một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đỏ, đặt ở bên cạnh giếng nước trong Tống viện.

Dù cho là bảy tám người cùng ngồi ăn uống vẫn còn thoải mái.

Có Mạnh Hà Trạch vỗ ngực đảm bảo trước đó, Kỷ Thần và Vệ Bình ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, trong tay cầm theo chiếc đũa, nhón chân mong chờ.

Lận Phi Diên cười nhạo:

“Đều đã là tu sĩ tích cốc, lại giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, đúng là kỳ quặc”

Kỷ Thần:

“Chờ Tống huynh nấu xong, có bản lĩnh ngươi đừng tới đoạt là được”

“Ai thèm cùng các ngươi tranh đoạt cái này chứ? Cả ngày ta đều ở tại Tống viện, lần sau để hắn chuyên môn nấu cho ta một chén là được”

Lận Phi Diên hừ nhẹ một tiếng, ôm theo mèo trở về phòng.

Tống Tiềm Cơ dù là trồng trọt hay nấu cơm đều hết sức chuyên chú nghiêm túc.

Hắn đeo tạp dề vào, trước đem cà rốt, khoai tây cắt thành từng khối nhỏ. Đao xuất không thấy bóng ảnh, từng khối đồ ăn lớn nhỏ đều nhau tăm tắp.

Cho dù đầu bếp có kén chọn đến cỡ nào cũng sẽ phải khen kỹ thuật xắt rau của hắn thật tốt.

Sau đó hắn nghiêm túc mà nêm nếm từng loại gia vị, xác định rõ loại nào là muối, loại nào là đường, phân biệt rõ lọ nào là dấm, lọ nào là nước tương.

Bất luận Vệ Bình nấu món gì, khi ăn hắn đều thấy có vị ngọt lưu lại ở đầu lưỡi. Nghĩ đến đây, Tống Tiềm Cơ liền thuận tay bỏ thêm một chút đường trắng.

Sợi mì được bỏ vào chiếc nồi to thường dùng để săc thuốc cho Lận Phi Diên, sợi mì trắng quay cuồng trong nồi nước sôi.

“Điều chế thuốc cho Lận Phi Diên cần dùng ba mươi tám loại linh thảo quý hiếm, cho nên trong nồi vẫn còn sót lại linh lực cùng hương thơm của linh thảo, đúng lúc không lãng phí”. Tống Tiềm Cơ mỉm cười lẩm bẩm:

“Tán tu chân đất giống như ta, dù cho có tiền cũng vẫn sống như trước”

Ăn mì cần phải có nước tương và dấm, hắn cho thêm vào mỗi thứ một chút.

Quấy xong thấy nước dùng liền trở nên đen nhánh, Tống Tiềm Cơ âm thầm lắc đầu, trong ba yếu tố sắc, hương, vị, thiếu yếu tố nào cũng không được, liền bỏ thêm vào trong nước dùng sa tế đỏ rực, ớt bột, ớt khô….

“Thêm chút sắc đỏ vào quả nhiên màu nước đẹp hơn rất nhiều. Nhưng vẫn còn thiếu chút sắc xanh.

Vệ Bình tự điều chế ra ‘Thiên Cừ thập lục hương’ từ mười sáu loại hương liệu hỗn hợp tạo thành, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hiện giờ đã thịnh hành khắp Thiên Cừ, còn được bán sang tận Hồng Phúc.

Ta chỉ cho có mười loại hương liệu, tuy không bằng hắn nhưng chắc cũng không kém nhiều lắm. Lần trước vội nấu mỳ cho Mạnh hà Trạch, còn chưa kịp nếm, không biết sau khi xong mỳ sẽ có mùi vị ra sao”

Tống Tiềm Cơ lấy đũa gắp mì lên, đang chuẩn bị thử trước thì từ ngoài phòng bếp vâng lên âm thanh của Vệ Bình:

“Tiên sinh có cần ta hỗ trợ gì không? Tiên sinh bận rộn đã lâu, ta lo…”

Tống Tiềm Cơ buông đũa xuống, đem sợi mì bỏ lại vào trong nồi nước dùng, sau đó lại đổ một nửa ra một chiếc nồi nhỏ hơn, cởi bỏ tạp dề ra:

“Không cần, ta nấu xong rồi”

Vệ Bình tiếp nhận chiếc nồi, hơi hơi động cái mũi, trong tâm thầm mắng Lận Phi Diên trị thương mãi không xong, khiến cho cả phòng bếp lúc nào cũng tràn ngập mùi thuốc.

Đặt chiếc nồi lên trên bàn, dưới ánh nến, hơi nước bốc lên mù mịt, nước dùng như phát sáng lấp lánh.

“Để ta tới trước”. Kỷ Thần thò đũa vào giành trước.

Ở trong lòng hắn, Tống Tiềm Cơ không gì không làm được, là một thiên tài toàn năng.

Loại mỳ ngon nhất thiên hạ này, không biết có mùi vị ra sao.

Sợi mỳ vừa vào miệng, khóe miệng Kỷ Thần hơi giật giật:

“Cái này…”

“Khó ăn lắm sao?”. Tống Tiềm Cơ cảm thấy hơi khẩn trương:

“Lần này ta cải tiến cách làm, bỏ nhiều thêm hai loại hương liệu so với lần trước”

“Tống huynh tự mình vào bếp nấu nướng, dụng tâm lương khổ, sao lại khó ăn được chứ?”. Kỷ Thần đối diện với cặp mắt sáng ngời của Tống Tiềm Cơ, đấm ngực dậm chân nói:

“Ăn rất ngon”

“Ăn ngon thật sao?”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Để ta nếm thử một miếng xem thế nào?”

“Không”. Kỷ Thần nghe vậy liền bưng cả nồi mỳ lên, đưa sang cho Vệ Bình:

“Vệ huynh, nồi mỳ này là do chính tay Tống huynh làm ra, ta nhường lại cho ngươi”

Vệ Bình thấy thần sắc kích động của Kỷ Thần, trong lòng không khỏi cảm động.

Thầm nghĩ, vị thiếu gia ngốc này thật sự coi ta như huynh đệ.

Hắn lập tức tiếp nhận, vùi đầu vào ăn một miếng to.

“Ngô”. Vệ Bình nghẹn ngào.

Quả thật là dụng tâm lương khổ mà.

“Có hợp khẩu vị không?”. Tống Tiềm Cơ quan tâm hỏi.

Đầu lưỡi Vệ Bình giống như đã tê dại, trong miệng giống như có hàng trăm quả pháo nổ vang, hắn điên cuồng gật đầu:

“Ăn rất ngon, ăn rất ngon”

“Nếu ăn ngon, sao ngươi lại khóc?”. Tống Tiềm Cơ đưa cho hắn một chiếc khăn, ý bảo hắn lau nước mắt đi.

Vệ Bình vội vàng lau nước mắt:

“Ta, ta cảm động quá mà thôi. Nghĩ đến việc ăn xong nồi này liền không còn gì để ăn nữa, ta hơi có chút tiếc nuối”

Tống Tiềm Cơ cười rộ lên:

“Không cần phải vậy, vẫn còn nửa nồi nữa ở trong bếp. Ta sẽ không tranh đoạt với ngươi đâu”

Hết chương 211.
Bình Luận (0)
Comment